Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 185: Không tìm được cái hố nào lớn hơn sao? (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đèn chiếu chói mắt.

Ánh mắt Tiêu Dương không khỏi nheo lại thêm vài phần, nhìn thẳng chiếc xe đối diện.

Hắn biết, trong xe chính là người đã phục kích hắn đêm nay.

- Bích Lân Đường.

Khóe miệng Tiêu Dương nhẹ vểnh lên, cười lạnh:

- Các người trả thù không phải quá chậm rồi sao?

Sau khi hắn liên thủ Thanh Diễm Xã tiêu diệt quán bar Thiên Đường, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ bị Bích Lân Đường trả thù. Chỉ là không nghĩ đến lần trả thù này lại đến chậm như vậy.

- Xem ra hôm nay lại là một ngày tốt lành.

Tiêu Dương mỉm cười, thấp giọng nói:

- Hắc Sơn Hội, Tôn gia, người thần bí. Bây giờ lại đến thêm Bích Lân Đường. Rốt cuộc là cố ý hay chỉ là trùng hợp?

Két.

Bánh xe ma sát với mặt đường phát ra thanh âm chói tai.

Cửa xe mở ra, một số người mặc trang phục Bích Lân Đường bước xuống, cất bước tiến lên. Nhưng ánh mắt Tiêu Dương chỉ tập trung vào người chính giữa.

Một lão giả tóc trắng, áo đen, khuôn mặt lại không một nếp nhăn.

Da mặt hồng hào.

Ánh mắt lạnh băng tập trung vào Tiêu Dương.

- Tiêu Dương?

- Đúng vậy.

- Rất tốt.

Người mặc hắc bào đạm mạc nói:

- Hãy theo bổn tọa một chuyến.

Tiêu Dương cau mày, thần sắc lạnh nhạt, cười nói:

- Hôm nay người mời tôi nhiều lắm. Nhưng…

Tiêu Dương nghiêm mặt nói:

- Tôi lại không có thời gian phụng bồi.

Ánh mắt người áo đen vô cùng sắc bén, giống như chim ưng nhìn quét qua Tiêu Dương:

- Cậu xác định?

Tiêu Dương nhẹ nắm chặt tay Lăng Ngư Nhạn, cười nói:

- Xác định.

- Hừ.

Hắc bào nhân mạnh mẽ phất tay, chỉ một thoáng người đang bao vây Tiêu Dương lập tức rống to, trực tiếp oanh kích.

- Nhắm mắt lại.

Tiêu Dương quát nhẹ, một tay kéo Lăng Ngư Nhạn, thân ảnh nhẹ nhàng tiến lên một bước.

Khi nắm đấm người đầu tiên đến gần Tiêu Dương, đùi phải của hắn như gió đá ra.

Ầm.

Người nọ hét lên rồi ngã gục.

Phanh! Phanh! Phanh!

Thân ảnh Tiêu Dương cố định tại một vị trí. Bởi vì một tay còn phải nắm tay Lăng Ngư Nhạn, lúc này hắn chỉ có thể thi triển cước pháp.

Hoàng tảo thiên quân.

Thối ảnh hiện đầy toàn bộ khu vực cuộc chiến.

Chung quanh gào thét, côn ảnh, quyền ảnh liên tiếp xuất hiện. Một khắc này, Lăng Ngư Nhạn có cảm giác mình nằm giữa trung tâm bão tố, không cách nào phản kích. Cũng may mà vẫn có một bàn tay ôn hòa nắm chặt tay cô.

Tình cảm ấm áp truyền đến. Cho dù đao quang kiếm ảnh, Lăng Ngư Nhạn vẫn cảm giác được trong lòng ấm áp, giống như bão tố chỉ tàn sát chung quanh, còn cô thì vẫn an toàn.

Cô không nhắm mắt.

Cô muốn tận mắt nhìn thấy người đàn ông này anh dũng đến cỡ nào.

Khi chiến đấu, thân ảnh Lăng Ngư Nhạn có đôi khi được Tiêu Dương thuận thế kéo nghiêng, có đôi khi được hắn ôm lấy xoay chuyển vài vòng.

Giống như mũi đao trong vũ đạo, trong loạn đấu mà nhảy điệu waltz.

Oanh! Oanh!

Ầm ầm...

Tiêu Dương ra tay không chút do dự, càng không chút lưu tình, tốc độ nhanh chóng, ra chiêu dứt khoát.

Cuộc chiến rốt cuộc đã xong.

Chung quanh đều là tiếng kêu rên.

Chính giữa, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đón gió mà đứng.

Lúc này, khuôn mặt của hắc bào nhân vẫn lạnh như băng:

- Quả nhiên có chút tài mọn. Khó trách đồ nhi của bổn tọa lại bại trong tay cậu.

Gió đêm thổi nhẹ.

Tiêu Dương quay sang nhìn Lăng Ngư Nhạn:

- Lăng cô nương, tại sao vừa rồi không nhắm mắt?

Không để hắc bào nhân vào mắt.

Đầu Lăng Ngư Nhạn cúi xuống, không trả lời.

- Hừ.

Hắc bào nhân trợn mắt:

- Cậu dám chặt một tay của đồ nhi bổn tọa, đêm nay, bổn tọa sẽ chặt đứt tứ chi của cậu.

- Sao?

Lúc này Tiêu Dương mới ngẩng đầu nhìn hắc bào nhân:

- Ông là sư phụ của Ngô Thiên Đức?

- Đúng vậy.

Thần sắc hắc bào nhân trở nên kiêu căng:

- Bổn tọa Ngô Không.

- Ngộ Không?

Tiêu Dương bật cười ha hả:

- Có Bát Giới cùng đến cũng vô dụng thôi.

Lăng Ngư Nhạn ở bên cạnh không nhịn được cười.

- Cậu…

Hắc bào nhân tức đến nghẹn đỏ mặt, ánh mắt hung ác:

- Sắp chết đến nơi mà vẫn khẩu xuất cuồng ngôn.

Ngô Không giơ tay lên, một người phía sau lập tức ném ra đường đao.

Hưu.

Ngô Không nắm chặt chuôi đao, thân đao xẹt qua hư không, chớp động một mảnh hào quang.

- Ngộ Không, người xuất gia sao có thể động đao động thương được?

Tiêu Dương nói.

- Đi chết đi.

Ngô Không đã triệt để bạo phát, nổi giận gầm lên một tiếng, ánh đao chém xuống Tiêu Dương.

Thế công mãnh liệt.

- Coi chừng.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên tinh mang, bước chân trợt sang một bên, ôm lấy Lăng Ngư Nhạn, rất nhanh tránh né, sau đó buông Lăng Ngư Nhạn ra:

- Lăng cô nương, cô đứng ở đây nhé.

- Anh cẩn thận một chút.

Lăng Ngư Nhạn thấy đao thế của Ngô Không vô cùng hung mãnh, không khỏi lo lắng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️