Người bước vào là Trương Hồng. Lúc này trong tay cô có ôm theo một phần tài liệu, bước đến trước bàn làm việc, mỉm cười nói:
- Đây là kế hoạch kinh doanh tiếp theo của Túy Vũ.
- Ừm.
Tiêu Dương nhẹ gật đầu:
- Để ở đây đi, sau đó cô ra ngoài được rồi.
- Vâng, quản lý Tiêu.
Nhìn Trương Hồng khéo léo đóng cửa lại, Tiêu Dương một lần nữa nhìn sang Lăng Ngư Nhạn.
Không thể tưởng tượng nổi.
Lăng Ngư Nhạn ngây ngốc nhìn người trước mặt.
Bốp.
Sau khi Tiêu Dương vỗ mạnh xuống bàn, Lăng Ngư Nhạn mới giật mình tỉnh lại, vẻ mặt khiếp sợ:
- Tiêu Dương, anh…tại sao anh lại là quản lý của Túy Vũ?
- Một lời khó nói hết được.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Lăng cô nương, nói tóm lại, về sau cô cứ yên tâm làm việc tại Túy Vũ. Có tôi đây, không ai dám làm gì cô đâu.
- Ai nói không có?
Lăng Ngư Nhạn nhìn Tiêu Dương, thần sắc dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù sự việc còn có chút nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng kết quả so với cô nghĩ thì tốt hơn nhiều.
- Còn có ai?
Tiêu Dương đằng đằng sát khí hỏi:
- Tôi lập tức đuổi việc ngay.
Lăng Ngư Nhạn không khỏi hé miệng cười:
- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.
Đồng tử Tiêu Dương mở to vài phần, nhìn khắp văn phòng, xác định ngoại trừ Lăng Ngư Nhạn thì chỉ có mình.
- Tôi?
- Đương nhiên rồi.
Lăng Ngư Nhạn hừ một tiếng:
- Nào có quản lý nào dọa người như vậy. Bây giờ còn bắt người ta đấm lưng.
Tiêu Dương nháy mắt cười:
- Lăng cô nương, cô có nguyện ý đấm bóp cho quản lý mới tới này hay không?
- Hừ.
Tuy Lăng Ngư Nhạn không nói gì, nhưng bước chân đã tiến lên, trực tiếp đi tới sau lưng Tiêu Dương, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn.
- Tiêu Dương, anh đã là quản lý của Túy Vũ, tại sao vẫn còn làm bảo vệ cổng cho Phục Đại vậy?
- Cô cũng biết, con người của tôi từ trước đến nay vẫn khiêm tốn mà.
- Nghe nói Đạm Thai Diệc Dao đích thân mời anh gia nhập Thanh Phong Hội, vì sao anh lại từ chối?
- Cô cũng biết, con người của tôi từ trước đến nay vẫn khiêm tốn mà.
……..
Lăng Ngư Nhạn chỉ hận mình khí lực không lớn, không có cách nào bóp chết người trước mặt.
12h đêm.
Có quản lý Tiêu hậu thuẫn, công việc của Lăng Ngư Nhạn xác thực cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Ngoại trừ đấm bóp cho quản lý Tiêu, một giờ kế tiếp chỉ là ngồi trong phòng quản lý Tiêu uống trà tâm sự.
Cho đến khi tan việc, khi hai người sóng vai nhau bước ra khỏi Túy Vũ, rất nhiều nhân viên nhìn theo bằng ánh mắt kỳ lạ, khiến cho Lăng Ngư Nhạn có chút không được tự nhiên.
Cả hai cùng đi bộ về phía trường học.
Dòng xe vẫn như nước chảy, cho đến khi hai người đến chỗ rẽ gần Phục Đại nhất, dòng xe mới dần dần giảm bớt.
- Tiêu Dương.
Sau khi im lặng, Lăng Ngư Nhạn lên tiếng hỏi:
- Anh, Quốc Khánh anh định làm gì?
- Quốc Khánh?
Tiêu Dương giật mình:
- Tôi chuẩn bị đi chơi. Có chuyện gì sao?
Dựa theo kế hoạch của Tiêu Dương, trong khoảng thời gian này sẽ tìm thuốc dẫn cho Quân Thiết Anh.
- Đi chơi khắp nơi?
Lăng Ngư Nhạn chần chừ một chút rồi nói:
- Tôi có thể mượn anh một buổi không?
Tiêu Dương ngây người, sau đó mỉm cười gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Nói xong, đèn xe đằng trước đột nhiên sáng lên, chạy lướt đến chỗ hai người Tiêu Dương.
- Tiêu Dương, làm sao vậy?
Thần sắc Lăng Ngư Nhạn khẽ biến, dường như có một dự cảm bất thường.
- Không sao đâu.
Tiêu Dương đẩy Lăng Ngư Nhạn về phía sau. Hai người vừa mới xoay người lại, mấy chiếc xe rất nhanh lướt lên, ngăn cản đường lui của hai người.
- Xem ra, có người đặc biệt chờ chúng ta trở lại.
Ánh mắt Tiêu Dương rất nhanh hiện lên một tia lãnh ý.
Sau khi được Tiêu Dương đẩy ra đằng sau, Lăng Ngư Nhạn đã triệt để trấn định. Cánh tay này mang theo sức mạnh vô tận, khiến cho cô cảm thấy rất yên tâm.
Bịch bịch bịch…
Cửa xe mở ra, từng đạo thân ảnh từ bên trong nhảy ra.
Trang phục thống nhất, trên cánh tay có thêu hình vẩy cá.
- Bích Lân Đường?
Tiêu Dương lạnh lùng nói.
- Bọn họ là ai?
- Cô cũng biết, tôi là người từ trước đến nay rất khiêm tốn.
Lăng Ngư Nhạn im lặng nhìn Tiêu Dương. Đến lúc nào rồi còn nói mình khiêm tốn?
- Nhưng, lúc này, tôi thấy tôi không khiêm tốn được nữa rồi.
Tiêu Dương lắc đầu thở dài, nói.
Bịch.
Bước về phía trước một bước.
- Lăng cô nương, cô nhắm mắt lại đi.
Tiêu Dương nói, ánh mắt mang theo hàn ý nhìn lướt qua những người trước mắt.
Ánh đao chớp động.
Đối phương hiển nhiên là có chuẩn bị.
Chỉ có điều, bọn họ chỉ bao vây hai người Tiêu Dương chứ không tấn công.
Ước chừng nửa phút sau.
Từ xa, thêm mấy ngọn đèn nữa lóe lên.