Quy tắc ngầm.
Khi Trương Hồng nói với Lăng Ngư Nhạn quản lý muốn gặp cô, trong đầu Lăng Ngư Nhạn không tự chủ nhảy ra ba chữ kia.
Cô chưa từng gặp quản lý mới. Nhưng cho cô đãi ngộ tốt như vậy, điều này bắt buộc cô phải suy nghĩ sâu sa hơn.
- Chị Hồng…
Lăng Ngư Nhạn chần chừ nhìn Trương Hồng:
- Không đi có được không chị?
Nói xong, nụ cười của Trương Hồng nhất thời cứng lại:
- Ngư Nhạn, chuyện này không thể được. Quản lý Tiêu muốn gặp em, nếu em cự tuyệt, chỉ sợ…
Lăng Ngư Nhạn mím chặt môi, thần sắc do dự, thở sâu một hơi:
- Vậy em đến nhà vệ sinh trước rồi sẽ qua đó.
- Vậy thì được.
Trương Hồng mỉm cười, nhìn thấy ảnh Lăng Ngư Nhạn vội vàng biến mất trong tầm mắt, nụ cười liền trở nên âm trầm:
- Hừ, đúng thật là vận cứt chó mà. Tuy quản lý này chẳng có năng lực gì cả, nhưng nhìn trúng cô, cũng có thể cho cô những ngày tốt lành.
Cạch.
Lăng Ngư Nhạn đẩy cửa phòng vệ sinh, khuôn mặt hiện lên sự do dự.
- Có thể là do mình suy nghĩ nhiều quá. Quản lý mới chắc cũng không phải có ý này.
- Nhưng, nếu không có lý do, tại sao mình lại được đãi ngộ tốt như thế?
- Làm sao bây giờ?
Lăng Ngư Nhạn mở xắc tay, cầm lấy một cái kéo xinh xắn, rồi nhìn mình trong gương, trịnh trọng thở sâu:
- Nếu như hắn dám làm bậy, cũng chẳng cần công việc này nữa, mình sẽ liều mạng với hắn.
Trong đầu Lăng Ngư Nhạn tưởng tượng ra hình ảnh của vị quản lý mới.
Bụng phệ, gương mặt bỉ ổi, hành vi dơ bẩn.
Cô bước đến gần cửa văn phòng, âm thầm cất cái kéo trong lòng bàn tay, một lần nữa thở ra, cố gắng bình ổn tâm trạng, rồi đưa tay gõ cửa.
Cốc.
Vừa mới gõ một cái liền dừng lại.
Cánh cửa đã được mở sẵn.
Khi Lăng Ngư Nhạn gõ cửa, cánh cửa đã được đẩy ra một chút.
- Quản lý…
Lăng Ngư Nhạn nhẹ giọng nói.
Một lát sau vẫn không có ai trả lời.
Lăng Ngư Nhạn cau mày, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn về phía bàn làm việc. Chiếc ghế giám đốc xoay vào bức tường bằng kính, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh ngồi bên trên.
- Quản lý.
Lăng Ngư Nhạn cao giọng, nhưng bước chân vẫn mọc rễ ngoài cửa, không chịu bước vào.
- Vào đi.
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Nghe xong, Lăng Ngư Nhạn giống như phản xạ có điều kiện, sờ cái kéo trong tay, sau đó bước lên vài bước, miễn cưỡng cười:
- Quản lý, tôi là Lăng Ngư Nhạn, không biết quản lý tìm tôi có việc gì?
- Tôi tìm cô có việc gì, chẳng lẽ cô vẫn chưa rõ sao?
Thanh âm trầm thấp vang lên.
Lăng Ngư Nhạn biến sắc, bước lui về sau một bước, giọng nói có chút hoảng hốt:
- Quản lý, tôi vẫn không rõ anh đang nói điều gì.
- Cô hiểu mà.
Lăng Ngư Nhạn lắc đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định. Cô tuyệt đối sẽ không khuất phục.
- Không…
- Đừng vội, cô hãy nghe tôi nói.
Người kia lên tiếng:
- Tôi muốn cô…
- A.
Lăng Ngư Nhạn lại lui tiếp về phía sau, thần sắc có chút kinh hoảng.
- Tôi muốn cô… đấm bóp cho tôi.
Tiếng nói vừa dứt, chiếc ghế cũng đồng thời xoay lại. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Lăng Ngư Nhạn, khóe miệng cong lên:
- Lăng cô nương, bổn quản lý có chút mệt mỏi, đấm bóp cho tôi được không?
Trong tích tắc, ánh mắt Lăng Ngư Nhạn giống như bị định dạng.
Ngơ ngác nhìn gương mặt trước mắt.
Khi Tiêu Dương gặp chuyện không may, Lăng Ngư Nhạn có cảm giác như muốn suy sụp, trước mắt là một mảnh hắc ám. Nhìn bữa sáng lạnh băng đặt trên bàn trong phòng bảo vệ, Lăng Ngư Nhạn cảm thấy trong lòng rất đau. Cô không cách nào khẳng định được tại sao cô lại đau như vậy. Nhưng cô có thể khẳng định, không có Tiêu Dương, cô sẽ không quen.
Khi biết được Tiêu Dương đã được rửa sạch nỗi oan, Lăng Ngư Nhạn một lần nữa nở nụ cười vốn có của mình.
Khi gặp mặt ở Đồ Thư Quán vào ban ngày, Lăng Ngư Nhạn có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ gặp Tiêu Dương ở đây.
Nơi này là quán café Túy Vũ, tại sao Tiêu Dương lại ở đây?
- Là kinh ngạc hay là kinh hỉ?
Tiêu Dương mỉm cười hỏi.
Đứng như pho tượng một hồi, Lăng Ngư Nhạn giật mình tỉnh lại, cũng không kinh ngạc hay kinh hỉ như Tiêu Dương đã nghĩ, lập tức nhìn vào tất cả những nơi hẻo lánh trong phòng.
- Lăng cô nương, cô tìm gì vậy?
Tiêu Dương nghi ngờ hỏi.
- Tiêu Dương, anh giấu quản lý của quán café đi đâu rồi?
Giọng nói của Lăng Ngư Nhạn mang theo vài phần lo lắng:
- Anh vừa mới yên ổn, không thể gây thêm chuyện được nữa.
………
Tiêu Dương im lặng nhìn Lăng Ngư Nhạn, một lát sau mới nghiêm mặt nói:
- Lăng cô nương, cô nhìn xem, chẳng lẽ tôi không giống quản lý sao?
Lăng Ngư Nhạn lo lắng tìm xung quanh:
- Không phải là không giống mà căn bản là không thể nào. Tiêu Dương, đừng làm rộn nữa, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây.
Lăng Ngư Nhạn đã quyết định, nơi này không phải là nơi cô có thể ở lại.
Quản lý Tiêu cảm thấy giống như có búa đánh vào đầu.
Quá đả kích rồi.
- Lăng cô nương, tôi…
Tiêu Dương muốn giải thích, vốn định cho Lăng Ngư Nhạn một sự kinh ngạc, không nghĩ đến lại khiến cô cho rằng hắn đã giải quyết vị quản lý mới của quán café
Tôi là người bạo lực như vậy sao?
Văn phòng không lớn, Lăng Ngư Nhạn nhìn một lượt, sau khi không phát hiện được điều gì, vội quay sang nhìn Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, đừng gây chuyện nữa.
Cốc, cốc.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Lăng Ngư Nhạn giật mình, vội vàng nhìn Tiêu Dương. Khi nhìn thấy Tiêu Dương vẫn ngồi im trên ghế, hơn nữa còn rất lịch sự nói ra hai chữ “mời vào”, miệng của cô đã há to có thể nhét đủ một quả trứng, ánh mắt khó tin nhìn phía trước.