Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 182: Để diêm vương đến nói cho tôi biết (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Oành.

Giống như ngửi được khí tức tử vong, cho dù một chân của Hắc Hùng đã bị bẻ gẫy, nhưng vẫn nhảy dựng lên, cố nén cơn đau lướt nhanh về chỗ tối.

- Haiz.

Tiêu Dương thở dài, lắc đầu:

- Bảo ông đi chuyển lời, cũng đâu cần vội vã như vậy.

Một luồng hàn quang xuất hiện trong lòng bàn tay Tiêu Dương, xẹt qua một đạo quỹ tích như thiểm điện.

Hưu.

Trực tiếp chui vào đầu Hắc Hùng.

Thân ảnh khổng lồ theo quán tính lao về phía trước mấy mét rồi ngã xuống.

- Nhớ kỹ, chuyển lời cho Diêm Vương đến nói cho tôi biết.

Dưới ngọn đèn đường, thân hình thon dài đứng chắp tay, ánh mắt hờ hững nhìn qua Hắc Hùng không còn sinh cơ nằm trên mặt đất, thân ảnh cũng nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.

Hắc Hùng chết, nhưng sát cơ đối với Tiêu Dương chưa bao giờ tắt.

Đối với một người tùy thời có thể đưa mình vào tử địa, Tiêu Dương không có lý do để tha thứ, cho dù hắn đảm nhiệm thân phận như thế nào.

Tính mạng rất trân quý. Tiêu Dương sẽ không mạo hiểm. Cho dù để lại tính mạng của Hắc Hùng có thể tra ra được rốt cuộc là ai đã phái đến đối phó hắn.

Quyết đoán sát phạt.

Sau khi Tiêu Dương biến mất, ước chừng mười phút sau, một đèn xe chiếu đến.

Một chiếc xe việt dã màu đen lao nhanh đến, chỉ trong mấy giây đã đến vị trí của Tiêu Dương lúc trước.

Két.

Tiếng thắng xe chói tai.

Cạch, cạch.

Cửa xe mở ra, hai thân ảnh đồng thời đẩy cửa bước ra ngoài.

Người nam một thân âu phục, khuôn mặt anh tuấn, đeo cặp kính râm. Cô gái bên cạnh một thân áo đỏ, mái tóc mềm mãi xõa xuống vai, gương mặt trái xoan xinh đẹp, con ngươi chớp động hào quang cương nghị, trái ngược lại thân hình bên ngoài.

- Xong rồi sao?

Người đàn ông tháo kính râm xuống, lông mày cau lại.

Cô gái gật đầu:

- Chúng ta đến muộn một bước rồi.

Sau đó nhìn chung quanh, cuối cùng dừng lại trên thi thể Hắc Hùng:

- Bây giờ chỉ có thể tìm chứng cứ trước rồi bắt người.

Cất bước đi đến.

- Linh Nhi.

Người đàn ông sau lưng lên tiếng gọi, khoát tay nói:

- Em chờ anh ở đây, đừng qua bên kia. Bên kia có chút kỳ quái.

Nghe xong, cô gái dừng lại, nhưng một lát sau tiếp tục bước đi.

- Không cần.

Hai người bước nhanh đến phía trước thi thể Hắc Hùng.

Người đàn ông ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể. Một lát sau liền đứng lên, cầm trong tay một cây ngân châm nhuộm đầy máu, thần sắc thoáng ngưng trọng:

- Anh đã kiểm tra qua thi thể, người chết đã chính diện đối kháng với đối phương. Từ vết thương trên người mà xem, ông ta hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Nhưng vết thương trí mạng lại là cây ngân châm này. Chỉ sợ hung thủ đã thừa dịp người chết không phòng bị mà phóng ra từ đằng sau.

Cô gái ở một bên nghe người đàn ông giải thích, ánh mắt di chuyển trên cơ thể Hắc Hùng.

Một lát sau, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Hắc Hùng, co rút vài phần:

- Kiểm tra mặt của ông ta đi. Em hoài nghi ông ta đeo mặt nạ da người.

- Mặt nạ?

Người đàn ông khẽ giật mình, lập tức ngồi xổm xuống:

- Quả nhiên là vậy.

Sau đó dùng sức kéo da mặt xuống.

- Cái gì?

Khi hai người nhìn thấy gương mặt người chết, đều đồng thời hoảng sợ.

- Hắc Hùng?

Người đàn ông khiếp sợ nói:

- Anh...anh không nhìn lầm chứ? Là Hắc Hùng? Tại sao ông ta lại chết ở đây?

- Là người nào có thể giết chết được Hắc Hùng?

Cô gái cũng tràn đầy khiếp sợ.

- Lập tức báo lên trên. Người có thể giết chết Hắc Hùng không phải là người mà chúng ta có thể đối phó.

...........

............

Gần 11h khuya.

Cuộc sống về đêm trong nội thành Minh Châu mới bắt đầu.

Người xe qua lại.

Một thân hình nhỏ bé đi trên lề đường. Hướng cô đi đến là quán cafe Túy Vũ.

Đã lâu rồi Lăng Ngư Nhạn không có được thảnh thơi như vậy. Quán cafe giảm bớt hai giờ làm việc cho cô, ban ngày cô có thể tranh thủ ngủ trưa một chút, buổi tối đi làm ở quán cafe một giờ, 12h có thể tan làm.

- Quán cafe Túy Vũ.

Nhìn tấm bảng có đèn neong nhấp nháy, trong lòng cô dấy lên sự nghi ngờ:

- Vì sao lại đổi tên quán thành Túy Vũ? Trong bữa tiệc đón người mới, dường như Quân Thiết Anh cũng có gảy một khúc nhạc có hai chữ Túy Vũ...

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Lăng Ngư Nhạn cất bước đi vào quán cafe.

- Lăng tiểu thư.

- Ngư Nhạn.

Chào hỏi với mấy người quen, một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt Lăng Ngư Nhạn.

- Chị Hồng.

Lăng Ngư Nhạn lên tiếng, giọng nói mang theo chút sợ hãi.

Trương Hồng là quản sự của quán. Chỉ cần một câu của cô, tùy thời có thể khiến cho một công nhân rời đi.

- Ngư Nhạn, em đến rồi à?

Trương Hồng mỉm cười tiến lên.

- Chị Hồng, chị tìm em có việc?

Lăng Ngư Nhạn có chút khó hiểu, hỏi.

- Không phải chị tìm em, mà là quản lý tìm em.

Trương Hồng mỉm cười nói:

- Cậu ấy đang ở văn phòng, chỉ đích danh muốn gặp em, em mau qua đó đi.

- Cái gì?

Lăng Ngư Nhạn giật mình:

- Quản lý...tìm em?

Lăng Ngư Nhạn có chút không được tự nhiên, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi.

- Ngư Nhạn, quản lý rất coi trọng em đấy.

Nụ cười của Trương Hồng mang theo ý tứ hàm xúc, nhìn Lăng Ngư Nhạn:

- Công việc của em là do một tay cậu ấy an bài. Toàn bộ Túy Vũ này chỉ sợ có một mình em có được đãi ngộ này thôi. Đợi lát nữa gặp quản lý, có lẽ còn có chuyện rất tốt đang chờ em.

Càng là như thế, thần sắc của Lăng Ngư Nhạn càng trắng bệch.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️