Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 181: Để diêm vương đến nói cho tôi biết (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Chẳng khác nào lột xác trong chốc lát. Dường như chỉ trong một giây đã đột phá đến một điểm cực hạn.

Liên tiếp tăng lên.

Khí tức cường đại tuôn tràn trên cơ thể.

- Cái gì?

Giữa không trung, Hắc Hùng kinh hãi.

Nếu nói lúc trước Tiêu Dương chẳng khác nào một gốc cây tiện tay có thể chặt, còn bản thân ông ta chính là một cây đại thụ. Nhưng bây giờ, thân hình thon dài của Tiêu Dương trong mắt ông ta đã trở thành một cây đại thụ che trời đáng ngưỡng mộ.

Tiềm lực vô cùng vô tận.

Cao không thể chạm.

- Không.

Hắc Hùng mở to mắt, mơ hồ hiện lên một tia máu, gầm lên giận dữ:

- Đây chỉ là ảo giác.

Tốc độ hai chân lại một lần nữa tăng lên, phóng xuất hết thảy sức mạnh phá hủy, đánh vào gương mặt Tiêu Dương.

- Mặc kệ cậu sử dụng bất cứ yêu thuật gì, kết quả đều sẽ giống nhau.

Lớn tiếng gào thét.

- Đúng vậy.

Tiêu Dương hờ hững nói:

- Kết quả đã sớm chú định rồi.

Hai tay uyển chuyển giống như tàn ảnh, nhanh như tia chớp, đột nhiên đến trước mặt.

Ầm.

Phanh.

Liên tiếp nổ vang.

Bốp bốp.

Mười ngón tay xòe ra, chẳng khác nào ưng trảo bắt được hai chân Hắc Hùng.

- Không...

Ánh mắt Hắc Hùng hoảng sợ.

Hai chân vốn là điểm tự tin nhất của ông ta lại bị người ta bắt lấy.

Tiếng kêu sợ hãi vang lên, nhưng chỉ được một nửa.

- Hừ.

Quang mang hiện lên trong mắt Tiêu Dương, đột nhiên phát lực vào hai chân Hắc Hùng.

Hưu.

Cơ thể cao lớn xẹt qua một đạo trên không trung, sau đó rơi xuống đất.

Oành.

Thân hình rắn chắc của Hắc Hùng đập xuống nền đất bê tông.

Một ngụm máu tươi phun ra, cơn đau nhức kịch liệt khiến cho toàn thân Hắc Hùng không ngừng run rẩy, nhất thời khó có thể đứng lên.

Bịch, bịch.

Tiêu Dương nhẹ nhàng bước lên, ánh mắt hờ hững, liếc qua Hắc Hùng nằm trên mặt đất.

- Ai phái ông đến đây?

Thân hình Hắc Hùng chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, cười lạnh:

- Lão phu không phải nói cậu đi hỏi Diêm Vương sao?

Vèo.

Dứt lời, Hắc Hùng không biết lấy đâu ra khí lực, hai tay vỗ mạnh xuống đất, cơ thể khổng lồ bắn ngược lên, bay thẳng đến Tiêu Dương.

Thối ảnh như gió.

Thối ảnh.

Lăng không thối ảnh.

Nhưng lúc này, không chỉ có Hắc Hùng, Tiêu Dương cũng bất ngờ nhảy lên, thối ảnh như côn, vù vù lao đến.

Phanh! Phanh! Phanh!

Ba thanh âm kịch liệt liên tiếp vang lên.

Không hề có nửa điểm kỹ xảo.

Giữa không trung, khóe miệng Tiêu Dương hiện lên một nụ cười lạnh, chân phong một lần nữa xuất hiện.

Sức mạnh tuyệt đối.

Oành.

Tạch.

Âm thanh chói tai xé toang màn đêm, trọng kích như bài sơn hải đảo trực tiếp đánh vào sâu trong nội tâm của Hắc Hùng. Nương theo tiếng kêu thảm thiết, thân ảnh của Hắc Hùng một lần nữa rơi xuống đất.

Chỉ có điều, lần ngã xuống đất này, động tác duy nhất của ông ta chính là ôm đùi phải của mình, cuộn mình thống khổ lăn lộn trên mặt đất.

Ánh mắt tràn ngập sự khó tin và hoảng sợ.

- Làm sao có thể?

Hắc Hùng giống như nằm mộng, gần như nổi điên:

- Hắn còn trẻ như vậy, làm sao có thể có được thực lực vượt qua Hư Khí Tam Vân? Không thể nào? Không thể nào?

Khuôn mặt Hắc Hùng tràn đầy vẻ không cam lòng. Hôm nay, ông ta lại thua trong tay một tiểu tử miệng còn hôi sữa.

- Tôi là ai? Là Hắc Hùng, là Hắc Hùng.

Không cách nào tiếp nhận.

Từ trước đến nay, khi chiến đấu bằng chân với người khác, toàn ông ta đánh gãy chân người khác, vạn lần không nghĩ đến báo ứng lại rơi vào người mình.

Hắc Hùng quả thật hối hận vô cùng. Vì sao mình lại nhiều chuyện tiếp nhận nhiệm vụ này?

- Ai phái ông đến?

Tiêu Dương vẫn hờ hững nói.

Cơ thể Hắc Hùng rung rung vài cái, con ngươi tràn đầy tơ máu:

- Lão phu đã nói, cậu đi mà hỏi Diêm Vương.

Sát khí đằng đằng.

Không che giấu sát cơ đối với Tiêu Dương.

Tiêu Dương có thể khẳng định, nếu để cho người trước mặt bắt được cơ hội nào, ông ta tuyệt đối sẽ dồn hắn vào tử địa. Điều này là không thể nghi ngờ.

Đối với một người muốn giết mình, Tiêu Dương không hề nhân từ.

Ánh mắt dần dần nheo lại, hàn khí trên khuôn mặt cũng phát ra đậm đặc.

- Diêm Vương...Ông ta biết thật sao?

Thanh âm khinh mạn của Tiêu Dương lượn lờ bên tai Hắc Hùng.

Nghe xong, toàn thân Hắc Hùng nổi da gà, hoảng sợ nhìn Tiêu Dương, trong lòng có một dự cảm bất thường:

- Cậu...cậu muốn cái gì?

Tiêu Dương nghi hoặc nhìn Hắc Hùng:

- Không phải ông bảo tôi đến hỏi Diêm Vương sao?

Hắc Hùng cảm giác toàn thân lạnh như băng, bên tai truyền đến giọng nói cũng lạnh như băng của Tiêu Dương.

Giống như ác ma trong ác mộng.

- Đáng tiếc...tôi không rảnh.

- Nhưng tôi cũng có cách khác, chi bằng để Diêm Vương đến nói cho tôi biết.

Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhìn Hắc Hùng, nhẹ nhàng vỗ vai ông ta, giống như dặn dò bằng hữu:

- Ông giúp tôi chuyển lời nhé.

Một khắc này, Hắc Hùng triệt để rơi vào hầm băng, kinh hãi nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️