Bước chân rất nhỏ, nhưng vẫn chấn triệt bên tai Tiêu Dương. Một thân ảnh cao chừng 1m9 từ trong bóng đêm bước ra.
Tiêu Dương đứng chắp tay, gió lạnh thấu xương lay động quần áo.
- Cậu đúng là có thể phát hiện chỗ ẩn thân của lão phu.
Thanh âm giống như gió bấc gào thét, thân ảnh đã xuất hiện dưới ánh đèn. Người này mặt chữ quốc, quần áo màu xanh da trời bó sát người, ánh mắt hữu thần sáng ngời, huyệt thái dương nhô lên, động tác ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Bước chân trầm ổn, đủ để lay động sông núi.
Phóng nhãn nhìn tới, người này giống như một con gấu đen hùng dũng lao đến.
- Thối pháp hành gia.
Ánh mắt Tiêu Dương nheo lại, lạnh lùng nhìn người tới. Từ bước chân của ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh hủy diệt.
- Người trong giang hồ gọi lão phu là Hắc Hùng.
Thần sắc người áo xanh kiêu căng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, sát khí tràn ngập khuôn mặt:
- Diêm Vương điện hạ đã chú định cậu phải chết.
Tiêu Dương cau mày, nói:
- Là người của Tôn Độc Sơn hay là của Trịnh Thu?
- Khặc khặc, vấn đề này hỏi …Diêm Vương đi.
Hắc Hùng nói xong, thân ảnh di động mạnh, chỉ một thoáng đã như mũi tên lao thẳng đến ngực Tiêu Dương.
Tốc độ cực nhanh, không vì hình thể khổng lồ mà có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Sức mạnh hai chân đã đền bù sự thiếu hụt về cơ thể.
Oành.
Khi còn cách Tiêu Dương chưa đến hai mét, Hắc Hùng nhảy lên, giống như che mất nửa bầu trời trước mặt Tiêu Dương. Ánh sáng đèn đường cũng hoàn toàn bị che lại, chỉ còn lại luồng chân phong mãnh liệt.
Mạnh mẽ bức người.
Bộp.
Bước chân Tiêu Dương liên tục lui về phía sau.
Một bước lui về phía sau, thân ảnh Hắc Hùng liền tiến gần một bước.
Ầm.
Tiêu Dương vươn hai tay ra, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, hai tay và hai chân đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ vang.
- Hừ, không biết tự lượng sức mình.
Thân ảnh Hắc Hùng xoay tròn giữa không trung, thối ảnh càng thêm mịt mù, cường thế công kích.
- Khí lực ngược lại rất lớn.
Tiêu Dương cười lạnh. Khi hai tay hai chân sắp tiếp xúc với nhau, thân ảnh của hắn giống như say rượu ngã sang một bên.
Vèo.
Chệch sang bên cạnh Hắc Hùng.
Quý phi say rượu.
- Sao?
Hắc Hùng rơi xuống đất, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc. Nhưng liền bị sự hung ác thay thế, một lần nữa phóng tới Tiêu Dương.
Dưới đèn đường, con đường vắng vẻ lúc này không có bất kỳ một chiếc xe nào chạy ngang. Hai thân ảnh nhảy lên nhảy xuống dưới đèn đường. Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng vang lên. Những cục đá chung quanh vì thế mà bị đánh nát.
Đây chính là cuộc chiến mạnh nhất của Tiêu Dương từ lúc đến thế giới này.
Bất kể là Quân Thất hay là Ngô Thiên Đức đều không mạnh như Hắc Hùng.
Rầm.
Một chưởng của Tiêu Dương đánh trúng lưng Hắc Hùng.
Oành.
Hắc Hùng gào thét, mãnh liệt xoay người, một chân quét thẳng đến Tiêu Dương.
- Chỉ bằng cậu mà cũng muốn phá vỡ phòng ngự của lão phu?
Hắc Hùng cười ha hả, cơ thể bước về phía trước.
Cước pháp sắc bén, phòng ngự mạnh mẽ.
Một công một thủ khiến cho người nghe thấy thanh danh của Hắc Hùng đã sợ mất mật.
Đây chính là điểm tự tin nhất của ông ta.
- Hư khí tam vân.
Tiêu Dương nhếch môi:
- Thật không nghĩ đến, bổn trạng nguyên chưa từng gặp qua cổ võ giả đạt đến cảnh giới hư khí. Lần đầu tiên được gặp, lại là Hư Khí Tam Vân, đúng thật là sảng khoát.
- Hừ, không biết trời cao đất rộng.
Tấn công của Hắc Hùng tăng thêm vài phần cường thế, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Tôi và cậu đều là Hư Khí Tam Vân. Nhưng trong cảnh giới này, lão phu chưa bao giờ gặp phải đối thủ.
Vèo! Vèo! Vèo!
Hắc Hùng tấn công càng thêm mạnh, thân ảnh Tiêu Dương nhìn như lảo đảo lại có thể tránh thoát.
- Thật sự là bi ai.
Tiêu Dương lắc đầu:
- Rốt cuộc là ai đã cho ông tự tin như vậy?
- Hư Khí Tam Vân vô địch thủ?
Khuôn mặt Tiêu Dương hiện lên nụ cười vô hại:
- Nếu trên Hư Khí Tam Vân thì sao?
- Cái gì?
Hắc Hùng dừng lại, nhưng sau đó lại mạnh mẽ quét chân:
- Cho dù cậu có người phía trên Hư Khí Tam Vân giúp đỡ, nhưng đêm nay sẽ không đến kịp mà cứu cậu đâu.
Hô.
Chân phong mang theo gió lạnh, trong phút chốc hóa thành mười đạo tàn ảnh lao đến chỗ Tiêu Dương.
Tiêu Dương cũng không tránh né, đứng chắp tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn thối ảnh đến gần, bỗng nhiên nở nụ cười bình thản.
- Hắn đến rồi.
Oành.
Một khắc này, thân ảnh Tiêu Dương giống như đứng sừng sững trong thiên địa. Một luồng khí tức cường đại chưa bao giờ xuất hiện tràn ngập trên người hắn. Một năng lượng khổng lồ bắt đầu khởi động trên người hắn.
Khí thế đột nhiên gia tăng.