- Tôi nói rồi, có đôi khi muốn lừa gạt mình cũng khó.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Thân ảnh Tiêu Dương bất ngờ xuất hiện bên cạnh Tôn Độc Sơn.
Cách nhau ba mét, nhưng trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh.
Tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt tất cả mọi người đều trợn to, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt. Hơn nữa, tay phải Tiêu Dương đưa ra ngoài, giữa ngón tay kẹp một cây ngân châm. Mũi nhọn lợi hại cách yết hầu Tôn Độc Sơn chưa đầy 1cm.
- Dừng tay.
- Không được động đậy.
Mọi người nhất thời kinh hãi, khẩu súng trong tay vội vàng chỉa về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương hơi khom người, đứng sau lưng Tôn Độc Sơn, ánh mắt ôn hòa, nói:
- Các vị, tôi nhát gan lắm. Súng của các người chỉa vào tôi, nếu tay tôi run lên, làm bị thương lão tiên sinh này, chỉ sợ không hay cho lắm.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhìn nhau rồi từ từ buông khẩu súng xuống.
- Như vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiêu Dương mỉm cười.
Lúc này, thần sắc Tôn Độc Sơn âm tình bất định, hai tay nắm chặt, gương mặt đồng thời mang theo vẻ khiếp sợ.
Không nghĩ đến thực lực Tiêu Dương lại mạnh như thế.
Với địa vị của Tôn Độc Sơn, ông ta tất nhiên gặp không ít kỳ nhân dị sĩ có thể làm được điều này. Nhưng ông tuyệt đối không thể tưởng tượng được, một bảo vệ cổng của Phục Đại cũng có thể làm được.
Quá mức khó có thể tin.
Đồng thời cũng tuyên bố đêm nay ông ta đã thất bại.
Bản thân ngược lại trở thành con tin của đối phương.
- Không được buông súng xuống.
Ánh mắt Tôn Độc Sơn xẹt qua vài phần hung sắc.
Cánh tay mọi người vừa mới hạ xuống lại đồng thời giơ lên lần nữa.
- Không thả?
Tiêu Dương cười lạnh, ngân châm trong tay đẩy vào yết hầu của Tôn Độc Sơn một chút.
- Đừng.
Mọi người kinh hãi.
- Tôi không tin cậu dám giết tôi.
Ánh mắt Tôn Độc Sơn phát sáng, lạnh lùng nói:
- Giết tôi, thế thì đồng quy vu tận.
- Không giết ông thì cũng chỉ có một mình tôi chết.
Tiêu Dương mỉm cười nói đằng sau lưng Tôn Độc Sơn:
- Lão tiên sinh, chết một người đương nhiên không bằng hai người cùng chết. Còn có thể kéo theo cái đệm lưng. Bài toán đơn giản như vậy mà ông còn không biết sao?
- Cậu...
Toàn thân Tôn Độc Sơn tức đến run rẩy:
- Tiêu Dương, tôi thề, tôi sẽ không để cho cậu yên đâu.
- Ông đương nhiên không để cho tôi yên. Ông thích chơi thỏ sao?
Tiêu Dương nói.
- Chơi thỏ?
Không chỉ có Tôn Độc Sơn, những người còn lại cũng nghe không hiểu.
- Các người không hiểu?
Tiêu Dương cảm thán một tiếng:
- Không có văn hóa thật sự là bi ai.
Tiêu Dương kiêu ngạo nói. Hắn vừa mới đến thời hiện đại không bao lâu, nhưng đã sớm học xong trò “chơi thỏ”. Không chỉ “chơi thỏ”, ngay cả “Phật hiệu hồ ly Tây Thi” cũng thuộc nằm lòng.
- Lão tiên sinh, toán học của ông là do giáo viên Anh ngữ dạy, chẳng lẽ Anh ngữ của ông lại do giáo viên thể dục dạy?
Tiêu Dương lắc đầu:
- Ngay cả tiếng anh cũng không hiểu. Chẳng lẽ giáo viên thể dục không dạy cho ông trò “chơi thỏ”?
Tôn Độc Sơn quả thật tức đến mức râu ria muốn dựng ngược, ánh mắt mở lớn, lửa giận ngút trời:
- Nổ súng, nổ súng.
Ai dám?
Lúc này, Tiêu Dương đang đứng đằng sau Tôn Độc Sơn.
Tiêu Dương tất nhiên là có chỗ dựa vững chắc, liền cười nhạt:
- Lão tiên sinh, ông có tin, bây giờ bọn họ đều nghe lệnh của tôi mà không nghe theo lệnh ông không?
Sắc mặt Tôn Độc Sơn hoàn toàn biến thành màu đen, tức đến toàn thân run rẩy.
Tiêu Dương nhìn mọi người đằng trước, mỉm cười nói:
- Nào, toàn thể nghiêm.
Nghe xong, thần sắc mọi người trầm xuống đến khó chịu nổi, khẩu súng trong tay hoàn toàn không thể phát huy năng lực chấn nhiếp.
- Không nghe sao?
Tiêu Dương nhẹ nhàng đẩy ngân châm về phía trước, thẳng đến yết hầu của Tôn Độc Sơn, Một dòng máu chảy ra.
- Đừng.
Ai nấy đều hoảng hốt, gấp giọng nói.
- Không muốn đứng nghiêm sao?
Tiêu Dương lạnh lùng nói.
Mọi người nhìn nhau, cắn răng làm ra tư thế nghiêm.
- Vậy là được rồi.
Tiêu Dương cười thỏa mãn:
- Kế tiếp nghe kỹ mệnh lệnh của tôi.
- Toàn thể, nghỉ.
- Toàn thể, giậm chân tại chỗ giậm, sau đó ném toàn bộ súng xuống đất.
Mọi người chần chừ, nhưng thấy Tiêu Dương dường như muốn đẩy ngân châm vào cổ Tôn Độc Sơn, nhất thời vội vàng buông lỏng tay.
Cạch, cạch, cạch.
Toàn bộ súng đều rơi xuống đất.
- Không tệ.
Tiêu Dương chơi đến phát nghiện:
- Toàn thể, giậm chân tại chỗ, đi.
- Chơi thỏ, chơi thỏ, chơi thỏ...
- Quay về sau, quay.
Mọi người lập tức quay người.
- Chơi thỏ, chơi thỏ. Toàn thể, ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống đất.
- Cảm giác này...xem như không tệ.
Tiêu đại gia nhịn không được thoáng đắc chí một phen.