Thủy Trúc Viên Minh Châu, trang viên Tôn gia.
Bóng đêm mờ ảo, cây cối âm u, gió mát thổi xuống, lá trúc phát ra thanh âm sàn sạt.
Một ngọn đèn từ đằng xa chiếu đến.
Chiếc xe jeep vù vù lao lên.
Xuyên qua con đường này, một biệt thự sang trọng xuất hiện trước đầu xe. Hơn mười bảo an được trang bị vũ trang đầy đủ thấy xe xông đến vội vàng ra mở cổng.
Két.
Sau khi chạy vào trong biệt thự, chiếc xe nhanh chóng dừng lại.
- Xuống xe.
Thiết Quân gằn giọng.
Khẩu súng vẫn chỉa vào đầu Tiêu Dương.
Đám người Thiết Quân dẫn Tiêu Dương rất nhanh bước vào trong đại sảnh.
Cả tòa biệt thự đen kịt, chỉ có đại sảnh là còn thắp ngọn đèn mờ nhạt.
Tiêu Dương cất bước đi vào.
Trong đại sảnh, hai hàng với mười quân nhân được trang bị vũ trang lưng thẳng tắp đứng chờ sẵn. Chính giữa là một chiếc ghế thái sư. Một lão giả thần sắc lạnh lùng, ánh mắt lợi hại như chim ưng đang ngồi, không hề có dấu vết của tuổi già.
Thấy đám người Tiêu Dương bước vào, ánh mắt lão giả bắn ra hàn mang lạnh lẽo.
Chậm rãi đứng lên, một luồng khí tức cường đại phát ra từ trên người ông.
Không giận mà uy.
Khí tức của một người lúc nào cũng đứng trên cao nhìn xuống.
- Cậu là Tiêu Dương?
Thanh âm lạnh băng của lão giả vang lên.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua lão giả, nhàn nhạt trả lời:
- Là tôi.
Lão giả chăm chú nhìn Tiêu Dương, bỗng nhiên cười lạnh:
- Tốt, tốt.
Ánh mắt mang theo sự rét lạnh:
- Tiêu Dương, cậu có biết vì sao lão phu tìm cậu không?
Tiêu Dương lắc đầu:
- Xin thứ cho tại hạ ngu độn.
- Hừ.
Lão giả hừ một tiếng:
- Lão phu Tôn Độc Sơn.
- Không biết.
Tiêu Dương khoát tay.
Mặc dù biết rõ đối phương có ý đồ bất thiện, nhưng Tiêu Dương cũng không cần phải đi tìm hiểu thân phận đối phương. Nếu đã tìm phiền toái, thân phận đối với Tiêu Dương mà nói có gì khác nhau đâu.
Tôn Độc Sơn thở ra một hơi, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, hỏi từng chữ:
- Tôn Thiến Thiến, cậu có quen không?
- Chẳng quen thân cho lắm.
Tiêu Dương mỉm cười đáp.
Rầm.
Tôn Độc Sơn rốt cuộc không áp chế được lửa giận trong lòng, vỗ mạnh xuống bàn, giống như một ngọn núi lửa bộc phát, ánh mắt như chuông đồng, thanh âm rét lạnh:
- Tiêu Dương, chẳng lẽ cậu không biết hành động của mình có chút hơi quá sao?
- Quá?
Tiêu Dương chợt cười nhạt:
- Lão tiên sinh, so sánh với việc Tôn Thiến Thiến gây ra, cái mà tôi làm chẳng thể gọi là quá phận. Tôi đánh gãy hai chân của cô ta, còn cô ta thì triệt để chà đạp tôn nghiêm của người khác.
Ánh mắt Tôn Độc Sơn nheo lại thành một đường thẳng:
- Một sợi tóc của con cháu Tôn gia cũng còn cao quý hơn tôn nghiêm của người bình thường.
Tiêu Dương mỉm cười.
Hắn khiêu khích nhìn Tôn Độc Sơn:
- Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Tôi rốt cuộc hiểu được vì sao Tôn Thiến Thiến lại ngang ngược như vậy. Gia giáo như thế, âu thật có chút nhục quân phong, bại môn đình. Viêm Hoàng có mấy gia tộc quân nhân như ông, chỉ sợ đã sớm bị thanh tẩy rồi.
- Khốn kiếp.
Tôn Độc Sơn gầm lên, khuôn mặt đỏ bừng. Chưa từng có người nào dám nói với ông như thế.
Giận không kềm được.
Trong nháy mắt, đám quân nhân trong đại sảnh đều rút súng chỉa vào Tiêu Dương.
Không khí trở nên vô cùng khẩn trương.
- Nhớ kỹ, nơi này là Tôn gia, không phải là nơi mà cậu có thể giương oai.
Giọng nói Tôn Độc Sơn mang theo lửa giận đậm đặc. Mỗi khi nhớ đến cháu gái bảo bối nằm trên giường bệnh, Tôn Độc Sơn liền hận không thể đem hung thủ bầm thây vạn đoạn.
Tuy bị súng sống dí vào, thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, nhàn nhạt nói:
- Tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi.
- Hừ.
Tôn Độc Sơn cười lạnh:
- Lão phu không mạnh miệng như cậu. Bây giờ có hai lựa chọn. Một, chặt đứt tứ chi, lưu lại một mạng cho cậu. Hai, đến bệnh viện dập đầu nhận sai với Thiến Thiến. Nếu Thiến Thiến chịu tha cho cậu, như vậy chỉ đánh gãy tứ chi của cậu rồi đuổi ra khỏi Minh Châu.
Nói xong, Tiêu Dương lập tức cau mày.
Nhưng hắn vẫn hờ hững nhìn lướt qua Tôn Độc Sơn:
- Vậy thì phải xem ông có khả năng này hay không.
Tôn Độc Sơn khẽ giật mình, không khỏi cười lạnh. Hiện tại toàn bộ súng đều chỉa vào Tiêu Dương. Chẳng lẽ hắn còn dám nhúc nhích?
- Cậu có tin chỉ cần cậu cử động một chút, tôi sẽ cho người hạ lệnh nổ súng không?
Ngữ khí Tôn Độc Sơn rét lạnh:
- Đừng tưởng là tôi không dám.
- Ông dám.
Tiêu Dương gật đầu thật mạnh.
- Nhưng mà...
Ánh mắt Tiêu Dương nghiêm lại nhìn Tôn Độc Sơn:
- Ông có tin chỉ cần tôi động một phát, ông tuyệt đối không có cơ hội hạ lệnh nổ súng không?
Nghe xong, Tôn Độc Sơn không khỏi giật mình.
Một lát sau liền cười lạnh:
- Trẻ tuổi, tự tin là tốt. Nhưng tự phụ lại là nhược điểm trí mạng của các người.
- Lão gia hỏa ông...chính là giống như trên.
Tiêu Dương nói một cách đơn giản, sau đó bất ngờ động thân.
Không, không giống như nhúc nhích.
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong đại sảnh, thân hình thon dài tựa hồ nhúc nhích trong không khí, thân ảnh hóa thành hư ảo, giống như mây mù bao phủ chính giữa.
Xác thực là động.
Chỉ là tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn thấy, cũng không biết hắn có động hay không. Chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh rồi từ từ biến mất.
Mọi người nhất thời cả kinh.