Bạch Khanh Thành nói thẳng:
- Tôi nghĩ, đây là thuộc phạm vi quản hạt của cảnh sát khu Dương Phổ chúng tôi.
Nghe xong, sắc mặt Thiết Quân thoáng trầm xuống.
- Những người này liên quan đến một vụ án khác. Xin lỗi, chúng tôi không thể giao người.
- Vụ án khác?
Bạch Khanh Thành nói:
- Cho dù có liên quan đến vụ án khác, theo lý cũng phải để cảnh sát chúng tôi nhúng tay đầu tiên.
Thiết Quân lạnh lùng nhìn Bạch Khanh Thành:
- Cho dù là Cục trưởng của các người cũng phải nể mặt lão gia tử nhà tôi vài phần.
- Ông ta là ông ta, còn họ Bạch của tôi thì không.
Bạch Khanh Thành cười lạnh, nhìn Thiết Quân:
- Cho dù là ông ta, cũng chưa chắc được như vậy.
- Họ Bạch?
Thiết Quân lúc này mới chú ý đến họ của Bạch Khanh Thành, thoáng chần chừ:
- Cô là...
Bạch Khanh Thành cũng không trả lời.
Thiết Quân càng thêm khẳng định thân phận của Bạch Khanh Thành, thần sắc có chút biến ảo. Không nghĩ đến hết thảy đều đang thuận lợi, nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim. Nếu Bạch Khanh Thành thật sự là người của Bạch gia, vậy thì không tiện đắc tội rồi.
Nhưng Tiêu Dương thì nhất định phải mang về.
Thiết Quân cân nhắc một hồi, lập tức nói:
- Bạch tiểu thư, tôi là người của Tôn gia Minh Châu.
- Tôn gia?
Lúc này Bạch Khanh Thành đã hiểu rõ được nhân thân của đối phương:
- Mấy người bảo vệ cổng này trêu chọc Tôn gia anh sao?
- Đích thật là như vậy.
Thiết Quân cũng không phủ nhận.
- Nhưng nếu đã là người của Bạch tiểu thư, Thiết Quân tôi cũng không thể không nể mặt.
Thiết Quân khoát tay, quay người ra hiệu cho chiếc xe đằng sau, lớn tiếng nói:
- Thả người.
Rất nhanh, đám người Lâm Tiểu Thảo được dẫn ra.
Sắc mặt Bạch Khanh Thành sầm xuống. Bởi vì người mà cô muốn gặp lại không thấy.
- Bạch cảnh quan.
Lâm Tiểu Thảo vội mở miệng:
- Tiêu ca vẫn còn ở trong tay bọn họ.
Nghe xong, sắc mặt Thiết Quân liền biến đổi.
Không đợi Bạch Khanh Thành lên tiếng, Thiết Quân đã trầm giọng nói:
- Tiêu Dương là người mà lão gia tử muốn gặp. Tôi tuyệt đối không thể nhượng bộ.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành lạnh như băng:
- Nếu tôi nhất định phải mang người đi thì làm sao?
Nói xong, không khí tại hiện trường lập tức khẩn trương hẳn lên. Ánh mắt hai bên đều mang theo vài phần bất thiện, nhìn chằm chằm đối phương.
Tùy thời có thể rút súng.
- Có thể nghe tôi nói một câu được không?
Đột nhiên một thanh âm đạm mạc phá vỡ sự yên tĩnh.
- Tiêu Dương?
Bạch Khanh Thành ngẩng đầu nhìn chiếc xe dẫn đầu.
- Bạch cảnh quan, cô hãy mang đám người Lâm huynh rời khỏi đây.
Tiêu Dương nói.
- Tiêu ca.
Đám người Lâm Tiểu Thảo quýnh lên.
- Bọn họ rõ ràng là lai giả bất thiện. Một mình anh đi theo bọn họ...
Cho dù có thực lực mạnh hơn nữa, có thể đấu được với người cầm súng trong tay sao?
- Yên tâm đi.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
- Nếu tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cản.
Giọng nói mang theo sự tự tin mãnh liệt.
- Hừ.
Thiết Quân cười lạnh. Chờ đến đại viện của Tôn gia, xem cậu còn có cốt khí nói ra những lời này không?
Bạch Khanh Thành cũng vô cùng lo lắng, đang chuẩn bị lên tiếng, một thanh âm như muỗi kêu truyền vào lỗ tai:
- Đại tỷ, mọi người rời đi đi, đừng để đám người Lâm huynh bị uy hiếp. Bọn họ không làm gì được tôi đâu.
Bạch Khanh Thành khẽ giật mình, ánh mắt nhìn thoáng qua đám người bên cạnh, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, dường như chỉ có mình cô nghe được giọng nói này.
Im lặng một hồi, Bạch Khanh Thành vẫn lựa chọn tin tưởng Tiêu Dương. Cho đến nay, với thực lực của hắn, Bạch Khanh Thành tuyệt đối có lòng tin.
Nhẹ nhàng gật đầu.
- Được.
Tiêu Dương lên tiếng:
- Về nhà tắm rửa sạch sẽ chờ ta.
Vừa mới nói xong, Tiêu Dương vội im bặt, dường như ý thức được mình nói sai.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành mở to. Trong trường hợp này mà còn đùa giỡn được nữa. Tuy người chung quanh không thể nghe được, nhưng Bạch Khanh Thành làm sao dám cam đoan bọn họ cố ý giả bộ không nghe thấy?
Bạch Khanh Thành nắm chặt nắm đấm, hận không thể xông lên đánh cho tên chết bầm kia một trận.
Mang theo gương mặt đỏ bừng bước về xe, cô gầm lên:
- Lo mà tự sinh tự diệt đi. Thu đội.
Dứt lời, liền bịch bịch rời đi.
Đám người Lâm Tiểu Thảo vô cùng ngạc nhiên, sau đó lắc đầu.
Bạch Khanh Thành hạ lệnh, tuy đám người Lâm Tiểu Thảo rất lo lắng, nhưng không thể không leo lên xe của đội cảnh sát hình sự rời khỏi.
Thiết Quân một lần nữa bước lên xe, nhìn Tiêu Dương khí định thần nhàn bên trong, liền cười lạnh:
- Tôi ngược lại muốn nhìn xem còn có ai có thể cứu được cậu.
- Lái xe đi.