Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 175: Tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cản (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Hết thảy nghi hoặc lúc này đều tan thành mây khói.

Tiêu Dương biết, người đứng phía sau tất cả chính là Thiết Quân. Chỉ là, “gia” trong miệng y rốt cuộc là địa vị gì? Có ân oán gì với hắn?

Tiêu Dương nhẹ cau mày, ánh mắt nhìn Thiết Quân, hàn quang xẹt qua trong ánh mắt. Vì muốn “mời” hắn đến mà động can qua như thế, vị “gia” này làm việc chỉ sợ cũng là người không từ thủ đoạn.

- Mục tiêu của anh là tôi, vậy hãy để cho bọn họ rời khỏi.

Tiêu Dương chỉ vào đám người Lâm Tiểu Thảo.

Thiết Quân chậm rãi nói:

- Bây giờ dường như cậu không có quyền lựa chọn.

Nghe xong, thần sắc Tiêu Dương thoáng trầm xuống, ánh mắt như lưỡi dao xẹt qua ánh mắt Thiết Quân.

- Nếu như tôi nhất định lựa chọn thì sao?

Cạch cạch cạch.

Tiêu Dương vừa mới nói xong, hơn mười họng súng đen nhánh trong nháy mắt trực chỉ Tiêu Dương.

- Tiêu ca...

Đám người Lâm Tiểu Thảo cả kinh.

Khí tức băng hàn tràn ngập toàn trường. Chung quanh đã sớm được cách ly, không có bất luận một ai vây xem.

Cảnh sát mặc đồng phục chỉa súng vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào Thiết Quân. Thiết Quân cũng không yếu thế nhìn chằm chằm vào hắn.

Một lát sau.

Thiết Quân cười lạnh:

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tiêu Dương, hãy theo tôi một chuyến. Có lẽ anh em của cậu sẽ không bị liên lụy quá lớn.

Uy hiếp nồng đậm.

Sắc mặt Tiêu Dương lạnh như băng, đảo qua Thiết Quân.

Hai tay nắm chặt.

Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu. Bị người ta chụp mũ nhưng lại không cách nào hoàn thủ.

Hắn không úy kỵ địch nhân hướng về hắn, nhưng hắn rất phản cảm khi địch nhân động thủ với người bên cạnh hắn.

Ai động đến người bên cạnh hắn, thường phải trả một cái giá thật lớn.

Về phần người nọ có bắt hắn hay không, trong lòng hắn không hề có khái niệm. Hắn cho rằng, không có địch nhân để trêu chọc, cả đời nhàn tản thì còn sống có ý nghĩa gì chứ?

Huống chi, hắn lại là người có thực lực.

Ít nhất, thế giới này tạm thời còn chưa có ai có thể làm cho Tiêu Dương vận dụng thực lực chân chính của mình.

Nếu không cân nhắc đến đám người Lâm Tiểu Thảo, Thiết Quân đứng trước mặt hắn đã sớm nằm rạp rồi.

Lúc này, tiếng điện thoại trong túi Tiêu Dương bỗng nhiên vang lên.

Tin nhắn.

Nắm đấm nắm chặt dần dần buông ra.

Tiêu Dương móc điện thoại, nhìn lướt qua, sau đó xóa tin nhắn rồi thả điện thoại vào túi, hít một hơi thật sâu, ánh mắt hờ hững nhìn Thiết Quân:

- Lên xe thôi.

Thiết Quân nheo mắt nhìn Tiêu Dương, sau đó khoát tay, lập tức có hai người xuất hiện sau lưng Tiêu Dương và hai người xuất hiện đằng trước, bước nhanh đến mở cửa xe jeep quân dụng, sau đó bước vào trước, Tiêu Dương bước vào sau.

Toàn bộ quá trình, họng súng đen nhánh chưa bao giờ rời khỏi Tiêu Dương.

Trải qua bài học sáng nay, đám người Thiết Quân đối với Tiêu Dương xác thực không có nửa điểm khinh thường.

- Đi.

Lúc này, đám người Lâm Tiểu Thảo cũng bị đẩy lên chiếc xe khác.

- Lái xe.

Thiết Quân leo lên chiếc xe của Tiêu Dương, trầm giọng nói.

Từng chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Đám người trong quán bar vội vàng nghị luận.

- Những người này là ai? Dường như không phải là cảnh sát khu Dương Phổ chúng ta?

- Chẳng lẽ là người của quân đội?

Tiếu Tiêu cũng đã đẩy xe lăn của Quân Thiết Anh ra. Chuyện xảy ra đêm nay, tất cả mọi người đều có chút trở tay không kịp. Quân Thiết Anh lo lắng nhìn theo hướng đoàn xe rời khỏi.

- Thiết Anh, yên tâm đi.

Tiếu Tiêu an ủi.

- Không ai có thể trị được Tiêu lục lang đâu.

..........

Một đường xe chạy.

Bỗng nhiên, một tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang lên.

Xông đến trước mặt.

Tiếng còi xe phía sau cũng không ngừng vang lên.

Thần sắc Thiết Quân trầm xuống, liếc nhìn đoàn xe cảnh sát phía trước, nhàn nhạt nói:

- Không cần để ý đến.

Xe của Thiết Quân nằm ở vị trí dẫn đầu. Nhưng khi chiếc xe muốn lách qua đoàn xe cảnh sát, đoàn xe cảnh sát đằng trước lại tách ra vài chiếc xe, trực tiếp phong tỏa đường đi.

Két.

Chiếc xe lập tức ngừng lại.

Thiết Quân nhìn thẳng phía trước, ánh mắt lạnh lùng.

Lúc này, xe cảnh sát phía trước cũng dừng lại. Rất nhiều cảnh sát hình sự vọt xuống, trong đó có một cô gái mặc trang phục cảnh sát, dáng người nóng bỏng, ánh mắt sắc như dao, đôi môi xinh đẹp mím chặt tạo thành một đường cong bước lên phía trước.

Cạch.

Thiết Quân cũng đã bước xuống xe, thần sắc có chút khó coi.

- Đại đội trưởng đội Hình sự khu Dương Phổ, Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành bước tới, giơ giấy chứng nhận trong tay, nhìn thoáng qua đồng phục trên người Thiết Quân, hỏi:

- Không biết thân phận của anh là gì?

Thiết Quân sầm mặt, móc ra một tờ giấy chứng nhận trong túi áo, giơ trước mặt Bạch Khanh Thành.

Là người của quân đội?

Thần sắc Bạch Khanh Thành khẽ biến.

Sau khi cô nhận được điện thoại của Quân Thiết Anh, đầu tiên là nhắn tin cho Tiêu Dương bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó chạy nhanh đến, không nghĩ đến địa vị của đối phương không hề nhỏ.

- Bây giờ chúng tôi đã có thể đi chưa?

Thiết Quân lạnh lùng nói.

Bạch Khanh Thành nhàn nhạt nói:

- Cảnh sát chúng tôi nhận được báo án, quán bar Táo Đỏ phát sinh sự kiện tụ chúng ẩu đả. Người cũng đã bị mang đi. Tôi nghĩ, hẳn là các người?

- Đúng vậy.

Thiết Quân cũng không phủ nhận.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 54%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️