Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 171: Quán bar nổi sóng (hạ) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Táo Đỏ.

Là quán bar cách Phục Đại rất gần.

Trang trí bên trong quán khá đơn giản. Ngoại trừ đại sảnh lầu hai có một sàn nhảy, tất cả các ghế lô đều có cách âm cực tốt. Tiêu phí ở đây không cao. Bình thường có không ít học sinh chọn giải trí ở chỗ này.

Lâm Tiểu Thảo đã sớm gọi điện thoại đặt ghế lô trước. Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh cùng với hai người còn lại trong phòng ngủ, ba cô gái ở phòng bên cạnh và năm người bên nhóm Lâm Tiểu Thảo đến quán bar Táo Đỏ.

7:30, một đám người bước vào trong quán.

- Tiêu ca, uống một chai trước đi.

Lâm Tiểu Thảo nhanh chóng khui mấy chai bia, mỗi người cầm một chai cụng với nhau. Mấy cô gái bắt đầu chọn bài hát. Tiếng nhạc êm tai đã trở thành phong cảnh tịnh lệ bên trong ghế lô.

Tất cả mọi người đều còn trẻ, quen biết nhau rất nhanh.

Bài hát “Tinh trung báo quốc” của Lâm Tiểu Thảo ngược lại có chút tráng khí.

Sau đó là nam nữ hợp xướng, không khí trong phòng bắt đầu tăng lên.

- Tiêu ca, chi bằng anh và chị Thiết Anh…

Lâm Tiểu Thảo vội vàng đổi giọng:

- Bạn học Thiết Anh hát một bài?

Mặc dù trong lòng Lâm Tiểu Thảo đã xem Quân Thiết Anh giống như chị dâu, nhưng trước mặt Quân Thiết Anh, Lâm Tiểu Thảo cũng không dám gọi lung tung.

Tiêu Dương và Quân Thiết Anh nhìn nhau, đồng thời mỉm cười.

- Anh biết hát bài gì?

Quân Thiết Anh hỏi. Cô biết Tiêu Dương là Hai lúa, chỉ sợ sẽ không biết quá nhiều bài hát.

Bài hát Con vịt là bài hát sở trường của Tiêu Dương.

Chỉ là ở đây, Tiêu Dương sẽ không dễ dàng hát bài Con vịt. Hắn suy nghĩ một chút, liền mỉm cười:

- Tôi vừa mới học xong bài hát tên là “Còn có anh”.

- Còn có anh?

Quân Thiết Anh ngơ ngác nhìn Tiêu Dương, gương mặt không khỏi ửng đỏ.

“Còn có anh” là bài hát trong bộ phim “Hợp đồng tình nhân”.

Nếu cô song ca bài này với Tiêu Dương, chẳng phải cũng là quan hệ hợp đồng sao?

Chỉ là, còn chưa phải là tình nhân.

- Được.

Quân Thiết Anh nhẹ gật đầu.

Đám người Lâm Tiểu Thảo vội vàng hoan hô. Tiêu Dương nhẹ nhàng đẩy Quân Thiết Anh đến trước màn hình.

Tiếng nhạc du dương mang theo chút ưu thương vang lên.

“Nhìn em mệt, anh muốn em yên tĩnh. Nhìn nước mắt em chảy xuống, lòng anh như muốn chảy theo…”

Tiếng hát thâm tình của Tiêu Dương vang lên. Tiếng hát vừa mới cất, ghế lô liền lâm vào ngốc trệ, tất cả đều mở to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Chẳng khác nào nhìn quái vật.

Trước đây, khi mọi người ca hát, Tiêu Dương chưa bao giờ hát qua. Hôm nay mở miệng, lập tức khiến mọi người khiếp sợ.

- Mẹ ơi, rốt cuộc Tiêu ca còn phương diện nào là không được nhỉ?

Lâm Tiểu Thảo mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn Tiêu Dương, nhất là mấy cô gái, khi nghe Tiêu Dương hát, ánh mắt đều trở nên say mê.

Một giọng hát êm tai thông thường đều trở thành lợi khí để hái hoa.

Lâm Tiểu Thảo tự hỏi, tiếng hát của mình chỉ đủ làm kinh động đám bướm trong bụi hoa mà thôi.

Hâm mộ. Rất hâm mộ.

Đoạn thứ nhất rất nhanh được hát xong, đến thời điểm cao trào, giọng hát càng thâm tình, khiến người nghe hoàn toàn cảm động lây.

Nhất là Quân Thiết Anh.

- Cho dù toàn bộ thế giới này rời xa em, vẫn còn anh bên em. Anh làm sao cam lòng để em nhận hết những cơn gió lạnh.

- Cho dù toàn bộ thế giới này đều là tuyết, toàn bộ chim di trú đã bay về phía nam, nhưng vẫn còn anh si ngốc đợi em quay về.

Khóe mắt Quân Thiết Anh tựa hồ ẩm ướt.

Cho dù toàn bộ thế giới này mất đi, vẫn còn anh ở bên cạnh em.

- Em giả bộ không có việc gì, nhưng kỳ thật trong lòng rất đau, không kiên cường như đã tưởng tượng. Anh muốn an ủi em, nhưng em lại cười mà từ chối.

Vốn là hai người song ca, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Tiêu Dương hát.

Tuy Quân Thiết Anh cầm mirco trong tay, nhưng điều duy nhất mà cô làm lúc này là lắng nghe và cảm thụ.

- Còn có anh ở đây si ngốc chờ em quay về.

Giai điệu, tiếng ca dần dần đến đoạn cuối cùng. Nhưng giọng hát của Tiêu Dương vẫn cứ lượn lờ bên tai.

Giọng hát đã ngừng lại hồi lâu.

Bốp bốp bốp.

Tất cả mọi người trong ghế lô hận không thể vỗ đến nát tay, ánh mắt kích động nhìn Tiêu Dương và Quân Thiết Anh.

- Bêu xấu rồi.

Tiêu Dương mỉm cười.

Không khí bên trong ghế lô đã được đẩy lên cao trào.

- Tại sao tên tiểu tử Tiểu Vũ lại đi vệ sinh lâu đến thế nhỉ?

Lâm Tiểu Thảo liếc nhìn ra cửa ghế lô, không khỏi cau mày.

- Hahah, không phải cậu ta muốn nhân cơ hội này “xả nước” trước sao? Tôi thấy nãy giờ cậu ta uống cũng đâu có nhiều.

Mọi người đều cười ha hả.

Đột ngột.

Oành.

Cửa ghế lô bị đạp mạnh.

Oành.

Một thân ảnh bị đạp vào.

Mọi người đều cả kinh.

- Tiểu Vũ?

Đám người Lâm Tiểu Thảo liền xông tới. Người bị đá vào chính là Tiểu Vũ vừa mới đi WC. Lúc này, Tiểu Vũ một tay ôm eo, khóc không ra nước mắt.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Tất cả mọi người đều vây xem.

- Tiểu Vũ, làm sao vậy?

Lâm Tiểu Thảo hỏi một tiếng.

Mười gã lưu manh ăn mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, trong miệng ngậm thuốc lá, dẫn đầu là một gã thanh niên nhuộm tóc màu đỏ, trong tay ôm một cô gái ăn mặc hở hang.

- Hẳn đây là nơi của các người?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 54%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️