Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 169: Quán bar nổi sóng (thượng) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Khuôn mặt Trần Hà Kiệt run rẩy, trơ mắt nhìn điện thoại của mình xẹt qua một vòng ưu mỹ giữa không trung rồi rơi xuống hố rác.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.

Trịnh Quyền đã thật sự bị ném xuống hố rác.

Cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Có nước thì có thể bơi.

Trịnh Quyền không muốn bơi, nhưng rơi xuống như vậy, khiến cho y vô thức làm ra động tác bơi.

Toàn thân dính lên thứ chất lỏng màu vàng lóng lánh.

Buồn cười, chật vật lẫn chua xót.

Tiêu Dương bước nhanh hơn, rời xa cái nơi tanh hôi này. Đám người Lâm Tiểu Thảo cũng vội theo sát Tiêu Dương.

- Mau cầm gậy sang cứu Trịnh thiếu gia.

Nửa ngày sau, Trần Hà Kiệt bừng tỉnh, vội vàng rống lớn một tiếng, mọi người liền luống cuống tay chân nghĩ biện pháp vớt Trịnh Quyền lên.

- Tiêu ca…

Trên đường trở về phòng bảo vệ, Lâm Tiểu Thảo chần chừ hồi lâu, vẫn không nhịn được mà lên tiếng:

- Có phải là tuyệt tình quá không?

Nếu song phương không có đường lui, chính là không chết không ngớt.

- Tuyệt tình?

Tiêu Dương dừng bước, quay mặt lại nói:

- Đối với một con chó muốn cắn anh, anh đã đá nó một cước hay là trực tiếp đánh gãy bốn chân của nó, nhưng nó vẫn cắn anh. Đã như vậy, vì sao không hạ thủ vi cường?

Nghe xong, Lâm Tiểu Thảo sợ run lên, nửa ngày sau mới chần chừ nói:

- Nhưng làm cho con chó điên lên, chỉ sợ sẽ khó đối phó.

- Tôi biết cách đánh chó điên.

Tiêu Dương mỉm cười, vỗ vai Lâm Tiểu Thảo:

- Lâm huynh, anh yên tâm đi. Nếu quả thật Trịnh Thu muốn báo thù cho em trai của mình, tôi nhất định binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.

Lâm Tiểu Thảo gật đầu, trầm giọng nói:

- Tiêu ca, nếu quả thật có chuyện gì, ngàn vạn lần đừng gánh một mình, để anh em giúp đỡ một chút.

- Tôi biết rồi.

Tiêu Dương cười nói:

- Đi, ra ngoài quán ăn đi, tôi mời khách.

Tuy Tiêu đại gia không có tiền trong túi, nhưng thỉnh thoảng vẫn mời các anh em bảo vệ ra ngoài ăn sáng hoặc uống vài chén rượu. Hơn nữa, cuối cùng còn không phải Tiêu Dương và Lâm Tiểu Thảo tranh nhau trả sao?

Thời gian cũng vừa lúc. Khi Tiêu Dương trở về trường học, tiếng chuông tan học liền vang lên.

Tiêu Dương bước nhanh đến chỗ phòng học của Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh đã chờ sẵn ngoài cửa.

- Tôi đã mua cơm cho cô rồi, không cần phải đến căn tin ăn nữa.

Tiêu Dương giơ cái túi trong tay, sau đó đẩy Quân Thiết Anh trở về phòng. Lúc này, bên trong phòng không có người, sau khi Tiêu Dương giở đồ ăn ra, liền ngồi trên ghế dựa một bên.

- Đại tiểu thư, nhân lúc còn nóng thì ăn đi. Sau khi ăn xong còn phải châm cứu nữa.

Quân Thiết Anh ngẩn ra, sắc mặt hơi đỏ, liền cúi đầu xuống ăn cơm.

Tuy không phải là lần đầu tiên châm cứu, nhưng lần nào bên dưới cũng gần như trần trụi xuất hiện trước mặt Tiêu Dương, Quân Thiết Anh cũng không khỏi cảm thấy đỏ mặt đến mang tai, có một loại ngượng ngùng khó tả.

Thần sắc Tiêu đại gia vẫn bình tĩnh. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cặp đùi trắng nõn kia, tâm trạng cũng không thể bình tĩnh được. Bông gòn dùng để đút lỗ mũi là cái mà Tiêu Dương luôn chuẩn bị khi châm cứu.

Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.

Tiêu Dương nhìn sang, không khỏi giật mình:

- Là cô?

Hắn nhận ra người đến chính là cô gái hay đi cùng với Tôn Thiến Thiến.

Đan Mộng Nhi.

Lúc này, Đan Mộng Nhi mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ rất khêu gợi, lộ ra một phần ngực trắng tinh, sợi tóc quấn quanh cần cổ, một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi.

- Bất ngờ lắm sao?

Đan Mộng Nhi lườm Tiêu Dương,:

- Kỳ thật, muốn nói người ngoài ý muốn hẳn phải là tôi mới đúng. Tiêu Dương, tôi thật không nghĩ đến, anh thậm chí còn có dũng khí phế đi hai chân của Tôn Thiến Thiến.

- Cô muốn đến lấy lại công đạo à?

Tiêu Dương cau mày.

- Công đạo?

Đan Mộng Nhi mỉm cười:

- Thế giới này chỉ có lợi ích, không có công đạo. Nói sau, cho dù có muốn đòi lại công đạo, cũng không đến phiên tôi. Tôi nghĩ, người của Tôn gia sẽ đến tìm anh.

Tiêu Dương thoáng cau mày:

- Tiểu thư, cô đến đây cũng chỉ nói mấy câu này thôi sao?

Đan Mộng Nhi mỉm cười lắc đầu:

- Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu. Tôn gia là một thế lực khổng lồ trong quân đội ở Minh Châu này. Anh hãy coi chừng Tôn gia sẽ trả thù anh.

- Quân đội?

Tiêu Dương nheo mắt nhìn Đan Mộng Nhi:

- Vì sao lại nhắc nhở tôi?

Đan Mộng Nhi yêu mị nhìn Tiêu Dương, thanh âm nũng nịu mang theo vài phần mị hoặc:

- Anh quá soái, tôi thích anh, không đành lòng nhìn anh bị Tôn gia trả thù.

Dứt lời, Đan Mộng Nhi trực tiếp xoay người rời khỏi.

Từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào với Quân Thiết Anh. Mà Quân Thiết Anh cũng chỉ lẳng lặng ở một bên ăn cơm. Đợi sau khi Đan Mộng Nhi đi khỏi, Quân Thiết Anh mới nhìn ra ngoài cửa, sau đó hỏi:

- Anh tin sao?

Tiêu Dương bĩu môi:

- Tôi giống người ngu lắm à?

Quân Thiết Anh thấp giọng cười:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 54%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️