Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 168: Có nước thì có thể bơi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Trịnh Quyền thậm chí còn có thể nhìn thấy cái thứ màu vàng buồn nôn bên trong hố rác, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch, hoảng sợ vô cùng:

- Đừng, tôi không muốn xuống dưới. Tôi không…

Khi còn cách một mét.

Ọe.

Trịnh Quyền rốt cuộc nhịn không được mà ói ra. Nhất thời, khu vực này lại được bồi thêm một thứ tanh hôi. Tất cả mọi người đằng sau nhịn không được phải lui về sau vài bước, bưng kín mũi của mình.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói:

- Như vậy cũng tốt, ói ra càng nhiều, đợi lát nữa ăn thêm nhiều một chút.

Lời còn chưa dứt, Trịnh Quyền lại tiếp tục ói ra.

Ăn…cứt?

Hai chữ này Trịnh Quyền vẫn thường xuyên nói, nhưng bản thân chưa từng nghĩ sẽ có ngày hai chữ đó phát sinh trên người của y.

- Đừng…đừng mà…

Trịnh Quyền kịch liệt giãy dụa, hai chân dùng sức.

- Nếu cậu còn dám động đậy, tôi sẽ dùng ngân châm bế hai chân cậu lại, sau đó trực tiếp ném cậu xuống hố rác.

Tiêu Dương nói xong, thần sắc Trịnh Quyền một lần nữa biến đổi, vội vàng ngừng động tác, nhưng vẫn nhịn không được mà run rẩy.

Tiêu Dương tiến lên một bước, một tay kéo Trịnh Quyền sang một bên.

- Đừng…

Lúc này không cần Tiêu Dương nhắc nhở, Trịnh Quyền không dám nhúc nhích.

Chỉ cần Tiêu Dương buông tay, y sẽ trực tiếp rơi vào trong hố rác.

Gương mặt Trịnh Quyền trắng bệch:

- Van anh, tôi van anh mà….

- Tự gây nghiệt thì không thể sống.

Tiêu Dương thản nhiên nói.

- Dừng tay.

Lúc này, một giọng nói lo lắng vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn sang.

Trần Hà Kiệt vội vã chạy đến, trong tay còn cầm một cái điện thoại.

- Trần Hà Kiệt, mau cứu tôi. Có phải là anh của tôi đến cứu tôi không?

Trịnh Quyền giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, lớn tiếng kêu lên, còn rơi thêm vài giọt nước mắt.

- Tiêu Dương.

Trần Hà Kiệt thở phì phò, giơ điện thoại trong tay lên:

- Hội trưởng chúng tôi có chuyện cần nói với anh.

Tiêu Dương cau mày, nửa ngày sau mới nói:

- Đưa đây.

Trần Hà Kiệt liền đưa điện thoại đến.

- Anh tên Trịnh Thu?

Tiêu Dương dứt khoát hỏi.

- Đúng vậy, là tôi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói uy nghiêm. Hơn nữa còn không khách sáo, nói thẳng:

- Thả em trai tôi ra. Từ nay về sau, không ai dám động đến cậu ở Phục Đại.

- Vậy sao?

Tiêu Dương mỉm cười:

- Thế nhưng tôi lại là người trời sinh mệnh tiện. Không có ai đụng đến tôi, tôi ngược lại có chút không quen.

Đầu dây bên kia liền im lặng.

- Xem như Trịnh Thu tôi thiếu cậu một nhân tình.

Nhân tình của Trịnh Thu, đương nhiên người bình thường không thể so sánh.

Từ điều này có thể nhìn ra, Trịnh Thu rất cưng chiều em trai của mình.

- Nhân tình?

Tiêu Dương mỉm cười:

- Hội trưởng Trịnh, tôi không ngại nói cho anh biết, chỉ cần tôi buông tay ra, em trai của anh sẽ rơi xuống hố rác ngay.

- Cậu thử buông tay xem?

Giọng nói băng lãnh truyền đến.

Tiêu Dương xoay mặt, nhìn lướt qua Trịnh Quyền, đột nhiên hỏi:

- Cậu có biết bơi hay không?

Nghe xong, Trịnh Quyền vô cùng ngạc nhiên, vô thức gật đầu.

Tiêu Dương cúi đầu nhìn hố rác, sau đó nhìn Trịnh Quyền, mỉm cười nói:

- Chúc mừng cậu, có nước thì có thể bơi.

Vừa nói xong, Tiêu Dương cũng nhẹ nhàng buông tay.

Một tiếng kinh hô vang lên.

Rơi tự do.

Bịch.

Trịnh Quyền trực tiếp rơi xuống hố rác.

- Tôi thử rồi.

Tiêu Dương nói vào điện thoại:

- Anh còn có gì muốn nói, cứ tìm em trai của mình.

Sau đó vung tay lên, ném điện thoại xuống hố rác luôn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 54%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️