Trong lòng Trần Hà Kiệt biết rõ, dựa vào mười mấy người của mình, căn bản không ngăn được Tiêu Dương đối phó Trịnh Quyền. Nếu Tiêu Dương thật muốn ném Trịnh Quyền vào hố rác, chỉ sợ tất cả mọi người đều khó thoát khỏi tội trạng.
Sau khi yêu cầu một số người đi theo Tiêu Dương, Trần Hà Kiệt cũng vội vã biến mất. Một mặt gã phải đi thỉnh cầu trợ giúp, mặt khác gã mang theo một chút may mắn. Dù thế nào, Trịnh Quyền cũng là em trai của Hội trưởng Hắc Sơn Hội Trịnh Thu. Tiêu Dương chắc hẳn phải kiêng kỵ quyền thế của y. Sau khi gã đưa cứu binh đến, Tiêu Dương cũng có thể mở lối thoát. Song phương tạm thời hòa hoãn.
Sự việc phát triển chưa hẳn đã đúng theo sở liệu của Trần Hà Kiệt. Sau khi gã rời đi, Lâm Tiểu Thảo cũng mang theo một số bảo vệ cổng đi theo.
- Tiêu Dương.
Cổ họng Trịnh Quyền không thể phát ra tiếng, ánh mắt mang theo sự kinh sợ nhìn Tiêu Dương. Cơ thể vốn muốn vùng vẫy nhưng không cách nào giãy dụa được.
- Rốt cuộc là anh muốn cái gì?
Tiêu Dương hờ hững nhìn Trịnh Quyền:
- Không nghe rõ à? Đương nhiên là muốn đưa cậu đi ăn cứt.
- Anh…
Lúc này Trịnh Quyền có cảm giác nhộn nhạo trong ngực, nhịn không được mà nổi cả da gà.
Lúc này, trong lòng y lần đầu tiên sinh ra hối hận. Vì sao mình lại lựa chọn đến trường vào lúc này? Còn chưa vào được cổng trường đã đụng phải tên sát tinh kia. Trước khi viện binh chưa tới, Trịnh Quyền căn bản không dám lớn tiếng với Tiêu Dương nửa câu, sợ hắn sẽ ném y xuống hố thật.
- Một người mà cả ngày chữ chó đọng lại trên miệng, tất nhiên cũng phải nên nếm thử hương vị của cứt chứ.
Tiêu Dương thản nhiên nói.
- Không…không…
Giọng nói của Trịnh Quyền mang theo sự cầu khẩn, dùng sức muốn tránh thoát khỏi tay Tiêu Dương. Nhưng tay Tiêu Dương giống như kìm sắt, cứng rắn vô cùng. Mặc cho Trịnh Quyền giãy dụa như thế nào vẫn cứ vững bước đi thẳng về phía trước.
- Tại sao lại còn chưa đến?
Tiêu Dương cau mày nhìn người dẫn đường đằng trước.
- Đến, sắp đến rồi.
Hai chân người này mềm nhũn, suýt chút nữa té xuống.
Cậu ta biết, mặc kệ Trịnh Quyền có bị ném xuống hố rác hay không, việc này qua đi, y tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu ta. Nhưng nghĩ đến cơn đau kịch liệt vừa nãy, cậu ta không thể không dẫn đường.
Đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta tuyệt đối không ở lại Phục Đại nữa. Tuy rằng có thể được học tại một ngôi trường cao cấp như Phục Đại là không dễ dàng, nhưng đắc tội Nhị thiếu gia Hắc Sơn Hội, ở đây mà nói sẽ trở thành địa ngục đối với cậu ta.
- Qua chỗ ngoặt này là đến.
Kỳ thật không cần cậu ta nói, những người đi theo đã kịp ngửi được mùi hôi thối truyền đến.
- Hố rác này chuẩn bị hủy đi. Cho nên…
Tiêu Dương nhìn lướt qua, khoát tay bảo cậu nam sinh lui ra phía sau. Cậu nam sinh vội vàng chạy ra đằng sau. Ánh mắt Trịnh Quyền liền lóe lên sự tàn nhẫn nhìn theo.
- Không cần nghĩ cách đối phó người khác. Trước hãy nghĩ cách cứu mình đi.
Tiêu Dương tất nhiên hiểu được ý đồ của Trịnh Quyền, cười lạnh một tiếng, như diều hâu bắt gà con, một tay đẩy Trịnh Quyền tiến về phía hố rác.
Mùi thối ngút trời.
Trịnh Quyền nhịn không được phải cau mày, đồng thời cảm giác được trong ngực nhộn nhạo, tùy thời có thể ói ra ngoài.
- Tiêu…Dương…
Bờ môi Trịnh Quyền khô khốc. Càng gần đến hố rác, thanh âm của y lại càng kinh hoảng:
- Anh…anh không được xằng bậy.
Tiêu Dương cũng không trả lời, thần sắc hờ hững bước đi.
- Đừng…
Thanh âm Trịnh Quyền tăng thêm vài phần, cầu khẩn với Tiêu Dương:
- Hôm nay nếu anh thả tôi ra, giữa tôi và anh xem như không có chuyện gì phát sinh, như thế nào?
- Nếu con chó nói với cậu, về sau nó sẽ không ăn cứt nữa, cậu có tin không?
Tiêu Dương nhàn nhạt hỏi một câu.
Hắn đương nhiên biết, hôm nay hắn đã đắc tội triệt để với Nhị thiếu gia Hắc Sơn Hội. Đã như vậy, hắn cũng chẳng cần sợ tội sâu thêm nữa.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Nghe xong, Trịnh Quyền không khỏi run rẩy, thở sâu một hơi nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, sắc mặt oán hận:
- Tiêu Dương, nếu tha được thì cứ tha. Tuy hôm nay anh chiếm được thượng phong, nhưng anh hãy biết rõ hậu quả của mình.
Năn nỉ không được, Trịnh Quyền lập tức chuyển sang thái độ cường ngạnh.
Y chưa từng chịu khuất nhục như vậy.
Nếu hôm nay thật sự bị ném vào hố rác, đây đối với Trịnh Quyền mà nói, tuyệt đối là cơn ác mộng không thể xóa đi.
- Có thủ đoạn gì thì cứ bày ra đây.
Tiêu Dương một thân một mình đến đây, tất nhiên chẳng úy kỵ Trịnh Quyền đi đối phó người nhà của mình. Về phần đám người Quân Thiết Anh, Tiêu Dương biết, nếu Trịnh Thu ngay cả thân phận của Quân Thiết Anh cũng không biết, y cũng đừng nên làm Hội trưởng nữa.
Cho nên, cho dù có trả thù, Hắc Sơn Hội cũng chỉ có thể nhằm vào Tiêu Dương.
Tiêu Dương sợ cái gì?
Nếu sợ, hắn không phải là văn võ trạng nguyên song khoa.
- Đây là tự anh nói đấy.
Trịnh Quyền lạnh lùng nhìn Tiêu Dương. Nhưng chính giữa hai hàng lông mày cũng không che giấu được thần sắc lo lắng, ánh mắt không ngừng lóe lên. Mắt nhìn hố rác càng lúc càng gần, mùi hôi thối càng thêm nồng đậm, hàm răng của Trịnh Quyền không khỏi va vào nhau, ánh mắt quét qua hơn mười người đằng sau, rống to:
- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên đây nhanh đi.
Mười mấy người nhìn nhau.
Trước đó Tiêu Dương đã không cần tốn nhiều công sức cũng có thể đánh ngã bọn họ. Bây giờ xông lên nữa sao?
Nhưng Trịnh Quyền đã hạ lệnh, bọn họ chỉ có thể kiên trì.
Có người thuận tay nhặt cục gạch trên mặt đất, rống lớn một tiếng, vọt về phía Tiêu Dương.
- Các anh em.
Thấy thế, Lâm Tiểu Thảo vội phất tay, ý bảo các bảo vệ cổng lao lên hỗ trợ, nhưng lại bị ánh mắt của Tiêu Dương ngăn lại. Nhìn thấy có người xông về phía mình, Tiêu Dương thậm chí còn không có ý định buông tay Trịnh Quyền, trực tiếp kéo Trịnh Quyền xông vào đám người, quyền ảnh vung ra.
Oành, oành, oành.
Chiến đấu mà không hề có chút lo lắng.
Chỉ trong mấy phút, mười mấy người một lần nữa nằm kêu rên trên mặt đất.
Thực lực khủng bố.
Ánh mắt Trịnh Quyền hiện lên sự kiêng kỵ, thần sắc kinh hoảng, đột nhiên kêu lên một tiếng. Tiêu Dương đã dẫn y đến bãi rác.
Mười mét.
Năm mét.