- Hừ. Tôi nhớ mấy ngày nay có hố rác đang thi công. Nếu không, để cho con chó này nếm thử tư vị của cứt?
Người nọ trào phúng nói.
- Câm miệng.
Trần Hà Kiệt lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng lên tiếng.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Trần Hà Kiệt.
- Trần Hà Kiệt, lão tử bảo anh phải lập tức bắt hắn lại.
Trịnh Quyền gào thét, ánh mắt bắn ra một tia tàn nhẫn:
- Đánh gãy tứ chi của hắn, sau đó ném vào hố rác cho hắn ăn cứt. Là chó thì nên nếm thử tư vị của cứt.
- Đề nghị này cũng không tồi.
Tiêu Dương mỉm cười, buông lỏng chân, sau đó ngồi xổm xuống nhấc một tay của Trịnh Quyền lên, khóe miệng hiện lên độ cong:
- Xác thực, là chó thì nên nếm thử tư vị của cứt.
Nghe xong, tất cả mọi người đều chấn động.
- Mày…mày muốn làm gì?
Ánh mắt Trịnh Quyền trợn to, giọng nói mang theo vài phần run rẩy. Cho dù đang có hơn mười người đứng trước mặt của y, y vẫn không cách nào cảm thấy an toàn.
- Cho cậu đi ăn cứt.
Tiêu Dương trả lời, sau đó kéo Trịnh Quyền dậy, nói với người kia:
- Dẫn đường đi.
Người nọ biến sắc, nhịn không được phải lui một bước.
- Mọi người đừng để hắn hù. Cùng tiến lên tiêu diệt hắn.
Không biết người nào rống to một tiếng. Nhất thời, hơn mười người đều rống lên, bao gồm Trần Hà Kiệt. Dưới tình huống trước mắt, cho dù biết không địch lại Tiêu Dương, nhưng tuyệt đối cũng phải kiên trì. Nếu không, sau này gã không cần lăn lộn ở Hắc Sơn Hội.
- Không biết tự lượng sức mình.
Tiêu Dương một tay nhấc Trịnh Quyền, dùng sức hất lên. Thân ảnh Trịnh Quyền giống như một cái đống cát bị ném về phía trước. Nhất thời, đám người đang xông tới phải dừng bước.
Vèo, vèo vèo.
Thân ảnh Tiêu Dương linh hoạt chớp động. Đám người này đều là học sinh còn chưa bước ra khỏi xã hội, bình thường nhiều nhất cũng chỉ biết kéo bè kéo lũ đánh nhau, làm sao có sức đánh lại Tiêu Dương chứ?
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, bao gồm Trần Hà Kiệt cao 1m9, tất cả đều bị đánh nằm rạp trên mặt đất.
Tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.
Ánh mắt tất cả mọi người đều mang theo sự hoảng sợ, không thể tin được nhìn Tiêu Dương.
- Mày…mày…
Trịnh Quyền cảm thấy trong lòng lạnh buốt, chỉ thẳng vào Tiêu Dương.
- Anh không thể chờ được mà muốn ăn cứt sao?
Tiêu Dương nhẹ giọng hỏi, ánh mắt chuyển sang người lên tiếng lúc trước:
- Phiền cậu có thể dẫn đường không?
Toàn thân người này run lên, vội vàng lắc đầu:
- Không…không, tôi không biết. Cái gì tôi cũng không biết.
Hưu.
Một cây ngân châm chớp động.
Người này còn chưa kịp phản ứng, ngân châm đã chui tọt vào cơ thể cậu ta.
- Anh…
Cậu nam sinh nhất thời sợ hãi:
- Anh đã làm gì tôi?
- Cậu hãy sờ xuống cách xương sườn trái ba thốn.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
Cậu nam sinh nghe xong liền thò tay xuống. Vừa đụng một cái, nhất thời cảm giác một cơn đau như khoan tim truyền đến. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy ra trên trán.
Ước chừng một phút sau, cơn đau nhức kịch liệt vừa rồi mới từ từ chậm lại.
Quần áo đã bị thấm ướt.
- Cứ mỗi một canh giờ, xương sườn của cậu sẽ bị đau nhức như vậy. Và thời gian sẽ càng lúc càng dài.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói:
- Cậu cứ tiếp tục chịu đựng, không cần quan tâm đến lời của tôi, cũng không cần dắt tôi qua đó.
Khuôn mặt người này run rẩy vài cái, một lát sau liền cắn răng, ánh mắt chuyển sang Trịnh Quyền:
- Trịnh thiếu gia, thật xin lỗi.
Nghe xong, sắc mặt Trịnh Quyền đột nhiên thay đổi.
- Mày…
Thanh âm liền im bặt. Một cây ngân châm đã cắm vào cổ họng Trịnh Quyền, làm y mất đi khả năng nói chuyện.
- Đi thôi.
Tiêu Dương mang theo Trịnh Quyền, thản nhiên nói.
- Đi ăn cứt.
Cậu thanh niên rùng mình, run rẩy bước ra khu vực tương đối vắng vẻ.
- Kiệt ca, phải làm sao bây giờ?
Một người quay sang hỏi Trần Hà Kiệt.
Trần Hà Kiệt nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương, cắn răng nói:
- Bảo mấy anh em theo sát đằng sau. Để tôi đi tìm Hội trưởng, tuyệt không thể để Trịnh thiếu gia bị ném vào hố rác.