Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 164: Nơi này là bảo vệ cổng phục đại (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thần sắc Tiêu Dương thoáng trầm xuống.

Với tư cách là đại đội trưởng của tổ bảo vệ, chuyện mà hắn không rõ vẫn còn nhiều lắm.

- Y dừng xe, sau đó quay kiếng xe xuống, nói một câu “đúng là chó biết nghe lời”.

Lâm Tiểu Thảo nghiến răng đáp.

Ầm.

Tiêu Dương vỗ mạnh xuống mặt bàn, ánh sáng lạnh hiện lên trong mắt.

- Cố tình gây sự. Khinh người quá đáng.

- Tiêu ca...

Lâm Tiểu Thảo khổ sở nói:

- Trịnh Quyền nổi danh Nhị thế tổ ở Minh Châu. Người nào cũng biết sự ngang ngược của y. Chính vì y có Hắc Sơn Hội chống lưng đằng sau.

Tiêu Dương nheo mắt, khoát tay nói:

- Không cần mở cửa.

- Tiêu ca.

Tất cả mọi người đều quýnh lên.

- Tiêu ca...

Sắc mặt Lâm Tiểu Thảo vô cùng ngưng trọng.

- Quyền thế của Hắc Sơn Hội...

- Chẳng lẽ các anh em ngày nào cũng phải chịu sự nhục nhã như vậy sao?

Trong lòng Tiêu Dương đã có ý định, bình tĩnh nói:

- Cho dù không làm bảo vệ cổng nữa, tôi cũng không thể để mọi người ủy khuất mà sống như vậy. Đàn ông cả đời phải thẳng sống lưng mà sống.

- Đàn ông cả đời phải thẳng sống lưng mà sống.

Trong phòng bảo vệ, ánh mắt tất cả mọi người đều kiên định. Bọn họ đều là người trẻ tuổi huyết khí phương cương. Ngày nào cũng bị người khác làm nhục như thế, nếu người nào không nhịn được, chỉ sở đã sớm đập một trận rồi. Hôm nay, nghe Tiêu Dương nói như vậy, cả đám đều mang hận ý nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang chạy đến.

Két.

Tia lửa bắn lên khi bánh xe ma sát với mặt đường.

Khoảng cách chiếc xe màu đỏ dừng lại cách cổng trường chưa đến một mét.

Cửa kính xe hạ xuống.

Một mái tóc màu đỏ rối như tổ chim, chẳng khác nào thanh niên lêu lổng xuất hiện. Chính giữa ngón tay còn kẹp một điếu xì gà chưa đốt. Cánh tay đặt trên thành xe, lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền ánh vàng rực rỡ.

- Mẹ nó, chó chết, mắt các người bị mù, tai các người bị điếc hết rồi sao?

Đầu còn chưa thò ra, một thanh âm bén nhọn như vịt công đã vang lên.

Mắt nhỏ, nhưng lại phát ra sự tàn nhẫn.

Cánh cửa cổng được mở, một thân hình thon dài thong thả bước ra, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

- Trịnh thiếu gia?

Tiêu Dương lên tiếng.

Trịnh Quyền cau mày:

- Anh là cái thứ chó chết gì đó?

- Miệng chó thì không thể nhả ra được ngà voi.

Bộp.

Trịnh Quyền vỗ mạnh vào thân xe, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, cả giận nói:

- Xem ra anh đã chán sống rồi.

Thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, tiến lên vài bước:

- Cậu muốn vào trường?

- Nói nhảm.

Trịnh Quyền xì một tiếng, cười lạnh nói:

- Nhưng bây giờ lão tử không muốn vào nữa.

Trịnh Quyền móc điện thoại, bấm một hàng số.

- Trước cổng trường có một thứ không có mắt. Dẫn người đến đây.

Sau khi nói một câu, ánh mắt Trịnh Quyền mang theo sự khinh miệt nhìn Tiêu Dương:

- Cái thứ chó chết như anh, không để anh nhớ lâu một chút, chỉ sợ lần sau sẽ làm chậm trễ thời gian của lão tử.

- Còn các người nữa.

Trịnh Quyền liếc mắt nhìn đám người Lâm Tiểu Thảo trong phòng bảo vệ, hung ác nói:

- Lão tử đã bấm còi inh ỏi trước khi đến, chẳng lẽ đám chó các người đều điếc hết rồi sao?

Nghe xong, sắc mặt đám người Lâm Tiểu Thảo lại càng thấp xuống.

- Người của cậu còn bao lâu nữa mới đến?

Lúc này, Tiêu Dương đột nhiên hỏi.

- Muốn chạy à?

Trịnh Quyền cười ha hả, ánh mắt mang theo sự trêu tức:

- Tôi muốn nhìn xem, con chó như anh có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão tử ở Minh Châu này không?

Coi trời bằng vung.

- Nói cho anh biết, lão tử là người của Hắc Sơn Hội.

Trịnh Quyền nghiễm nhiên dùng tư thái của người chiến thắng để nói. Tính cách của y thuộc loại sợ thiên hạ không loạn, hôm nay có cơ hội phát tiết, Trịnh Quyền hưng phấn không thể nói nên lời.

Bốp.

Trịnh Quyền mở bật lửa, đốt điếu xì gà, hít một hơi thật sâu, mây mù lượn lờ, phả vào mặt Tiêu Dương.

- Cậu rất thích hút thuốc sao?

Tiêu Dương đột nhiên hỏi.

- Như thế nào?

Trịnh Quyền duỗi điếu xì gà giữa ngón tay:

- Anh chưa từng hút xì gà à? Có muốn lão tử bố thí cho nếm thử một chút không?

Thần sắc Tiêu Dương vui vẻ, lập tức tiến lên:

- Vậy thì cảm ơn rồi.

- Chó.

Trịnh Quyền ném điếu xì gà trong tay ra ngoài. Khi Tiêu Dương thò tay tiếp nhận, ánh mắt Trịnh Quyền hiện lên sự hung ác, tay khẽ chuyển, tàn thuốc rất nhanh rơi vào lòng bàn tay Tiêu Dương.

- Hừ.

Tiêu Dương cười lạnh, ra tay càng thêm nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã đoạt lấy điếu xì gà trong tay Trịnh Quyền.

- Nếu cậu thích hút thuốc như vậy, vậy thì để cậu hút đi.

Tiêu Dương nói xong, một tay còn lại duỗi vào trong xe, bóp lấy miệng Trịnh Quyền, đồng thời đưa điếu xì gà trong tay còn lại vào miệng y.

- A.

Ánh mắt Trịnh Quyền hiện lên sự hoảng sợ, nhìn tàn thuốc đỏ rực đang tiến vào miệng của mình.

- Hút đi.

Sau khi nhét điếu thuốc vào trong miệng, Tiêu Dương bóp mạnh miệng của Trịnh Quyền lại, sau đó dùng sức đẩy.

Oành.

Thân ảnh Trịnh Quyền nặng nề đập vào trong xe.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- Hắc Sơn Hội?

Tiêu Dương vỗ vỗ bụi trong tay, nhàn nhạt nói.

- Nơi này là bảo vệ cổng Phục Đại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 54%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️