Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 163: Nơi này là bảo vệ cổng phục đại (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Người có thể dự đoán được tôi sẽ gặp Tiêu Dương ở đây, chắc hẳn rất quen thuộc với thói quen làm việc của tôi.

Đạm Thai Diệc Dao nhàn nhạt nói:

- Lập tức bảo người đi điều tra ngay.

Sự việc đấu súng hôm nay xác thực là đột phát. Nhưng Đạm Thai Diệc Dao lại có thể dựa vào sự kiện này để thăm dò thực lực của Tiêu Dương. Tâm trí như vậy, tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh. Nhất là cô ta lại dùng chính bản thân mình để thăm dò.

- Tiểu thư...

Người áo xám khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Chữ thực lực này không đơn giản.

- Sao?

Đạm Thai Diệc Dao khẽ giật mình.

- Không nghĩ đến anh cũng nhìn ra được thực lực của hắn. Xem ra, lúc trước tôi đã đánh giá thấp Tiêu Dương rồi.

- Không chỉ là coi được...

Người áo xám khẽ ngừng lại, giọng nói có chút chần chừ:

- Nếu chính diện giao thủ, thực lực của hắn chưa chắc nằm dưới tôi.

- Cái gì?

Đạm Thai Diệc Dao biến sắc, ánh mắt hiện lên tinh quang:

- Chuyện này là thật sao? Thế nhưng anh...

Người áo xám ngẩng đầu, khuôn mặt bình thường không có gì lạ. Nếu trộn lẫn giữa những người khác, cũng chẳng ai chú ý đến y.

- Ai lại đi thừa nhận mình thua kém người khác. Nhưng mà...

Người áo xám nghiêm mặt nói:

- Tuy hắn không sử dụng thực lực chân chính, nhưng tôi tin rằng cảm giác của mình không sai.

- Nhưng mà...hắn nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi.

Khuôn mặt Đạm Thai Diệc Dao không giấu được vẻ kinh ngạc.

- Hắn có phải là người của nơi khác không?

Người áo xám có chút chần chừ.

Đạm Thai Diệc Dao nhướng mày:

- Chắc có lẽ là không. Những nơi khác không có họ Tiêu. Hơn nữa, nếu hắn là người của thế lực khác, không có khả năng không biết thân phận của tôi. Chuyện hôm nay càng không có khả năng phát sinh.

- Nếu là như thế, người này lại càng phải mua chuộc.

Người áo xám trầm giọng nói:

- Tùy thời có thể dùng hắn làm vương bài.

........

.........

Tiêu Dương không trở về Đồ Thư Quán, trực tiếp bước ra cổng.

Tiếng bước chân dồn dập hướng về phía bên này.

- Tiêu ca.

Lâm Tiểu Thảo dẫn đầu một số bảo vệ cổng chặn Tiêu Dương lại:

- Vừa rồi anh có nghe được thanh âm gì không?

- Thanh âm?

Tiêu Dương giật mình, chợt lắc đầu:

- Mọi người không cần đi nữa. Là mấy đứa sinh viên nhàm chán đốt pháo ở hồ sen. Tôi đã qua đó bảo bọn họ đừng chơi nữa.

- Thì ra là đốt pháo.

Lâm Tiểu Thảo thở phào một hơi:

- Tôi còn tưởng rằng ban ngày ban mặt có người bắn nhau ở Phục Đại chứ?

- Thảo! Anh cho rằng đang xem phim sao? Tôi đã nói nhất định là có người đang đùa mà.

Một bảo vệ cổng lên tiếng.

Mọi người bật cười ha hả.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Tiêu Dương cùng với đám người Lâm Tiểu Thảo về lại phòng bảo vệ nói chuyện phiếm. Sau đó còn quyết định đến một quán karaoke gần trường chúc mừng Tiêu Dương đã rửa sạch nỗi oan.

- Tiêu ca, lần này anh đúng là nhân họa đắc phúc.

Lâm Tiểu Thảo cười:

- Lại còn nổi tiếng nữa chứ? Bây giờ ở Phục Đại ai mà không biết Tiêu ca chứ?

Tiêu Dương cười nhạt, lắc đầu nói:

- Chỉ trùng hợp mà thôi.

Dứt lời, từ xa đã truyền đến tiếng còi xe dồn dập.

Đám người Tiêu Dương liếc mắt nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đỏ như gió lốc xông thẳng về phía cổng trường.

Tiếng còi xe càng lúc càng gần.

- Lại là y.

Một bảo vệ nhếch miệng, động tác không nhanh không chậm, vội vàng bước đến chuẩn bị nhấn cái nút mở cổng trường tự động.

- Chờ một chút.

Tiêu Dương ra tay ngăn lại.

Hắn nhìn thoáng qua chiếc xe màu đỏ đang đến gần, tiếng còi xe cũng dồn dập bên tai.

- Y là ai?

- Tiêu ca, người này chọc không được đâu.

Lâm Tiểu Thảo nói:

- Y là em trai của Trịnh Thu, Trịnh Quyền.

Tiêu Dương cau mày:

- Ai là Trịnh Thu?

- Anh không biết Trịnh Thu?

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều kinh hãi nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương giống như nhìn quái vật.

- Tiêu ca, trước khi anh đến Phục Đại, chẳng lẽ không biết chút gì về Phục Đại?

Lâm Tiểu Thảo cười khổ:

- Chưa từng nghe qua Trịnh Thu thì cũng phải nghe qua Hắc Sơn Hội chứ?

- Cái này thì biết, một trong năm xã đoàn của trường đại học.

Tiêu Dương nói. Trước đó mấy phút, hội trưởng của Thanh Phong Hội còn ném cho hắn cành ô liu nữa mà.

- Biết là tốt rồi.

Lâm Tiểu Thảo thở ra:

- Năm đại xã đoàn ở Minh Châu có thể nói là một tay che khuất bầu trời. Chúng ta nên tận lực né tránh.

- Y thường xuyên như vậy sao?

Ánh mắt Tiêu Dương liếc qua chiếc xe cách còn chưa đến trăm mét.

- Nào chỉ có như vậy thôi đâu.

- Tiểu Vũ.

Lâm Tiểu Thảo vội quát một tiếng.

- Cứ để cậu ấy nói.

Tiêu Dương thản nhiên nói.

Tiểu Vũ chần chừ, sau đó không cam lòng lên tiếng:

- Lần nào Trịnh Quyền cũng dùng phương thức như vậy để vào trường. Ban đầu có mấy anh em mới đến còn chưa rõ lắm, chưa kịp mở cửa, kết quả đều bị đánh một trận. Sau đó bị đuổi việc một cách vô lý. Ngược lại, khi chúng tôi mở cửa, y cũng sẽ không trực tiếp lái vào, mà là...

Lúc này, mấy bảo vệ cổng có mặt trong phòng không hẹn mà cùng tức giận, tuy nhiên lại không dám nói gì.

- Mà là sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 54%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️