Khi Tiêu Dương vừa mới bước được hai bước, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lên. Lúc quay người lại liền nhìn thấy một thân ảnh trồi lên trong hồ nhân tạo, họng súng đen nhánh trực chỉ Đạm Thai Diệc Dao.
Pằng, pằng, pằng.
Sau một phát không trúng, bất ngờ ở hai nơi xuất hiện hai thân ảnh khác. Ba người đồng thời nổ súng.
- Tôi đã biết đụng phải mỹ nữ sẽ chẳng có chuyện gì tốt.
Tiêu Dương đè Đạm Thai Diệc Dao thấp xuống, dùng cây cột ở đình nghỉ mát để ngăn cản viên đạn.
- Đạm Thai cô nương, xem ra cô kết thù kết oán cũng sâu đấy.
Tiêu Dương vẫn không quên châm chọc một câu.
Ban ngày ban mặt dám phái ra ba sát thủ mai phục Đạm Thai Diệc Dao. Hơn nữa còn cầm súng trong tay. Ở Minh Châu, thậm chí cả nước, việc đấu súng bên ngoài rất ít khi phát sinh.
- Cừu gia của tôi không chỉ có một.
Thần sắc của Đạm Thai Diệc Dao cũng không có sự thay đổi lớn, dường như trong tình huống như vậy cô lại càng duy trì sự bình tĩnh, ánh mắt sáng ngời. Tiêu Dương cũng khó mà đoán được cô đang suy nghĩ chuyện gì.
- Đạm Thai cô nương...
- Yên tâm đi, đám sát thủ này còn chưa đến gần thì đã có người đến cứu chúng ta.
Tiêu Dương còn chưa lên tiếng, Đạm Thai Diệc Dao đã lên tiếng an ủi.
...........
Khẩu súng trong tay Tiêu Dương lặng yên trượt vào trong tay áo.
Đã có người đến cứu, hắn cũng tiết kiệm được công sức.
- Kỳ thật, chúng ta nói chuyện với nhau cũng không tệ.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Đạm Thai cô nương, tôi nghĩ có lẽ cô còn chưa từng thử qua ngồi chồm hổm dưới mặt đất mà nói chuyện như vậy.
- Nếu như tôi dùng phương thức nói chuyện này mời anh gia nhập Thanh Phong Hội thì sao?
Đạm Thai Diệc Dao vẫn không quên mục đích của mình.
- Hay là thôi đi.
Tiêu Dương có chút thấp thỏm:
- Bây giờ còn chưa gia nhập Thanh Phong Hội đã nguy hiểm như vậy, gia nhập rồi, chẳng lẽ sau này ngày nào cũng phải căng đầu để sống sao?
Đạm Thai Diệc Dao vẫn lạnh nhạt:
- Trước không cần nôn nóng. Tôi nghĩ có lẽ không phải anh lo lắng về điều này.
Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn phía, cảm nhận được ba đạo thân ảnh đang chạy về phía bên này.
- Trước giải quyết chuyện trước mắt đã.
Trong lòng bàn tay Tiêu Dương xuất hiện một cây kim châm:
- Người giúp đỡ còn chưa xuất hiện, xem ra phải dựa vào chính mình rồi.
Đạm Thai Diệc Dao nhẹ cau mày:
- Sẽ có người cứu chúng ta, nhưng có lẽ thời cơ chưa đến.
- Cô rất có lòng tin với người giúp đỡ chúng ta. Đáng tiếc...
Tiêu Dương mỉm cười:
- Tôi lại có thói quen nắm giữ vận mạng của mình trong tay.
Nói xong, thân ảnh đột nhiên như lưu tinh bay thẳng ra ngoài.
Hưu.
Chẳng khác nào sợi dây được kéo.
Pằng, pằng, pằng.
Ba người đồng thời nổ súng.
Vèo.
Bước chân Tiêu Dương cực kỳ quỷ dị, thân ảnh uyển chuyển, hư ảo chớp động, cánh tay đồng thời giương lên.
Pằng, pằng.
Lại tiếp tục hai phát.
Động tác của ba người đang ngâm mình trong ao, căn bản không thể nào linh hoạt, chẳng khác nào tấm bia sống đặt trước mặt Tiêu Dương. Hơn nữa, bọn họ không nghĩ đến trong tay Tiêu Dương lại có súng.
Không kịp chuẩn bị, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt hồ lập tức bị nhuộm đỏ.
Khi Tiêu Dương chỉa súng đến người cuối cùng, hồ nước chỉ còn tần suất rung động.
Lặn xuống mặt nước.
Tiêu Dương nheo mắt, hiện lên hàn quang, súng trong tay chăm chú chỉa vào mặt nước.
- Tôi không tin anh không xuất hiện.
Tiêu Dương cười lạnh.
Lại một vòng hàn quang hiện lên.
Pằng.
Tiếng súng đột nhiên vang vọng.
Xuyên qua hoa sen, không nhìn thấy bóng dáng, chỉ thấy mặt nước chung quanh lá sen đột nhiên chuyển thành màu đỏ.
Tiêu Dương thu súng, quay người trở về.
Lúc này, Đạm Thai Diệc Dao cũng đã đứng lên, vui vẻ nói:
- Tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Tiêu Dương, tôi thật sự có thành ý mời anh gia nhập Thanh Phong Hội.
- Miễn đi.
Tiêu Dương nhìn Đạm Thai Diệc Dao thật sâu:
- Tôi nhìn thấy thành ý của Đạm Thai cô nương. Nhưng ghềnh nước của Thanh Phong Hội, không phải một tiểu dân như tôi có thể trượt vào. Ba thi thể trong hồ, phiền Đạm Thai cô nương giải quyết hậu quả giùm.
Tiêu Dương dứt khoát xoay người rời khỏi.
Đạm Thai Diệc Dao chăm chú nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương.
Chẳng biết từ lúc nào, sau lưng Đạm Thai Diệc Dao xuất hiện một thân ảnh mặc áo xám.
- Xem ra, lần này tôi thật sự đoán sai rồi.
Đạm Thai Diệc Dao nhàn nhạt nói:
- Hắn không phải là một mãng phu. Chuyện hôm nay, hắn đã hoài nghi chúng ta cố ý thăm dò thực lực của hắn.
- Tiểu thư ra hiệu cho tôi không vội ra tay, chính là muốn nhân cơ hội này thăm dò Tiêu Dương?
Người áo xám lên tiếng hỏi.
- Người này xác thực là một lương tướng.
Đạm Thai Diệc Dao ngẫm nghĩ một chút, sau đó giương mắt nhìn quét qua vũng máu trên ao, ánh mắt phát lạnh:
- Nhưng bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần làm.