Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 161: Tôi có thói quen nắm giữ vận mệnh trong tay của mình (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương nói xong, Đạm Thai Diệc Dao không khỏi giật mình, sau đó cười nhạt, ngón tay nhẹ vuốt qua quyển sách, thản nhiên nói:

- Với định lực của anh, nếu sử dụng mỹ nhân kế, xem anh có thể nhịn như thế nào?

- Định lực của tôi rất kém.

Tiêu Dương nghiêm mặt nói:

- Nhất là khi đối mặt với mỹ nữ như cô, sẽ thường xuyên phạm phải hồ đồ.

Nghe xong, ánh mắt Đạm Thai Diệc Dao không khỏi xẹt qua một tia sáng, nhìn lướt qua Tiêu Dương, nói:

- Anh cảm thấy, lần này tôi tìm đến anh là có mục đích không muốn cho người ta biết không?

- Dù sao cũng không phải là nói chuyện phiếm

Tiêu Dương cười khẽ:

- Tôi nghĩ Đạm Thai cô nương cũng không có hứng thú lúc này.

- Đã như vầy...

Đạm Thai Diệc Dao cũng không chần chừ, trực tiếp nói:

- Chi bằng đổi nơi khác ngồi nói chuyện?

- Không thành vấn đề.

Dưới ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ của nhiều người, hai người một trước một sau bước ra khỏi cửa Đồ Thư Quán.

Tiêu Dương đưa quyển sách cho Lăng Ngư Nhạn, nhờ cô trả về chỗ mượn giùm.

Dưới ánh mắt phức tạp của Lăng Ngư Nhạn, bóng lưng hai người biến mất.

Trên đình nghỉ mát bên trên hồ nhân tạo, từng cơn gió mát thổi tới, lay động từng cánh hoa sen trên mặt hồ, phát ra thanh âm sàn sạt.

- Cô gái vừa rồi dường như rất có ý với anh.

Đạm Thai Diệc Dao nhẹ nhàng bước đến bên cạnh một cây cột.

Tiêu Dương nhướng mày, nửa ngày sau mới nói:

- Đạm Thai cô nương, có gì thì cứ nói thẳng.

- Được.

Đạm Thai Diệc Dao lập tức quay người, ánh mắt như nước liếc qua người Tiêu Dương:

- Tuy thời gian anh đến Phục Đại không dài, nhưng có lẽ đã nghe qua Thanh Phong Hội?

- Thanh Phong Hội?

Tiêu Dương ngơ ngác một chút, sau đó gật đầu:

- Một trong năm xã đoàn trường đại học lớn của Minh Châu.

- Kỳ thật, cái gọi là xã đoàn của trường đại học đã sớm thoát ly khỏi bản chất của trường đại học rồi.

Đạm Thai Diệc Dao nhàn nhạt nói:

- Các thành viên của năm đại xã đoàn này bao gồm tất cả sinh viên các ngành đã tốt nghiệp. Điều kiện tiên quyết khi nhận người vào xã đoàn không giống nhau. Nhưng có thể nói tất cả đều cùng chung một mục đích vì lợi ích cộng đồng.

Tiêu Dương cười nhạt:

- Đạm Thai cô nương, những lời cô nói dường như không quan hệ gì với tôi.

- Có.

Đạm Thai Diệc Dao nhìn Tiêu Dương:

- Hai trong năm đại xã đoàn của Minh Châu thuộc Phục Đại. Thứ nhất là Hắc Sơn Hội, là xã đoàn có uy tín lâu năm của Phục Đại, bài danh cũng thuộc hàng đầu trong năm xã đoàn. Một còn lại chính là Thanh Phong Hội.

- Thanh Phong Hội không phải do một tay cô sáng lập sao?

Tiêu Dương đột nhiên hỏi.

- Đúng vậy.

Đạm Thai Diệc Dao nhàn nhạt trả lời.

Ánh mắt Tiêu Dương không khỏi đánh giá vị nữ thần trong truyền thuyết này của Phục Đại.

Không thể không nói, Đạm Thai Diệc Dao có năng lực cực kỳ cường đại. Sở dĩ Tiêu Dương suy đoán như thế là bởi vì lúc trước hắn từng nghe nói qua, Đạm Thai Diệc Dao đã tự tay gầy dựng tập đoàn Thanh Phong, tất có quan hệ với Thanh Phong Hội.

Bốn đại xã đoàn còn lại đều có được lắng đọng lịch sử nhất định. Đạm Thai Diệc Dao chỉ mất thời gian ba năm để sáng lập và phát triển xã đoàn thứ năm.

Đây chính là một sự truyền kỳ.

Khó trách mỗi khi Đạm Thai Diệc Dao xuất hiện trong sân trường đều kéo theo nhiều ánh mắt. Nữ thần như vậy, xác thực rất có tư cách nhận được sự hâm mộ.

- Nhưng...điều này có liên quan gì đến tôi?

Tiêu Dương lắc đầu hỏi.

Đạm Thai Diệc Dao nghiêm túc nhìn Tiêu Dương, trầm giọng nói:

- Thanh Phong đang trong giai đoạn phát triển thần tốc, chúng tôi cần rất nhiều nhân tài gia nhập, chung tay góp phần xây dựng Thanh Phong Hội.

Mời chào hắn?

Tiêu Dương xem như đã hiểu được ý tứ của Đạm Thai Diệc Dao.

Khóe miệng vểnh lên, hắn đáp:

- Đạm Thai cô nương, tôi nghĩ rằng cô đã nghĩ sai rồi. Theo tôi được biết, tuy thành viên của năm đại xã đoàn không phải tất cả đều là sinh viên, nhưng dù gì trước đó họ cũng đã tốt nghiệp đại học. Còn tôi thì chẳng phải là sinh viên, chỉ là một bảo vệ cổng của một trường đại học, có thể nói là không có tư cách gia nhập xã đoàn.

- Đây chỉ là quy tắc truyền thống, cũng không cần cứng nhắc như vậy.

Đạm Thai Diệc Dao lạnh nhạt nói:

- Tuyển nhân tài không cần câu nệ quy tắc. Trong mắt của tôi chỉ có thích hợp và không thích hợp, cũng không có vấn đề tư cách tồn tại. Nói sau, tôi là hội trưởng của Thanh Phong Hội, tôi có quyền lợi này.

Tiêu Dương trầm ngâm một hồi, sau đó lắc đầu:

- Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một bảo vệ cổng. Xã đoàn cao cấp như vậy, không phải là nơi tôi có thể tùy tiện tham gia. Cho dù tôi đồng ý, các thành viên khác của Thanh Phong Xã thì sao? Chỉ sợ có không ít người sẽ khúc mắc.

Ánh mắt Đạm Thai Diệc Dao thoáng kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, sau đó nói:

- Anh không cần lo lắng điều này.

- Nếu như không còn chuyện gì, tôi xin phép cáo từ.

Tiêu Dương lập tức quay người.

Đi được hai bước, Tiêu Dương đột nhiên quay người.

Đạm Thai Diệc Dao nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương, thấy hắn bỗng nhiên quay người, không khỏi ngơ ngác.

Vèo.

Thân ảnh Tiêu Dương xông thẳng đến.

Khuôn mặt Tiêu Dương khẽ nhúc nhích.

- Coi chừng.

Tiêu Dương vội nói:

- Ngồi xổm xuống.

Tiêu Dương một tay đè chặt vai Đạm Thai Diệc Dao, cơ thể dựa vào cây cột bên cạnh.

Phanh.

Một tiếng súng vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 54%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️