Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 160: Tôi sợ trúng mỹ nhân kế (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Bỏ đi thật khí phách quá.

- Chẳng lẽ hắn thật sự tin là giáo sư không trả lời được vấn đề kia sao?

- Rốt cục là vấn đề gì?

………….

………….

Tiêu Dương cũng không nghĩ quá nhiều. Đáp án của vấn đề này hắn đã quyết định chôn sâu trong lòng. Sau khi đi ra khỏi dãy nhà dạy học, bước nhanh về thẳng thư viện.

Hôm nay ở Phục Đại, Tiêu Dương cứ như là một nhân vật nổi tiếng, vừa lúc đi vào thư viện, liền không ít người đưa mắt nhìn.

Trong tầm mắt, trong đó có một người ôn hòa, bình lặng như nước, Lăng Ngư Nhạn. Cô nhìn thấy Tiêu Dương, mắt liền lóe lên vẻ vui mừng, khẽ mỉm cười, nhịn không được hô lên:

- Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhìn qua, mỉm cười trả lời:

- Cô Lăng, buổi sáng không có lớp à?

Lăng Ngư Nhạn gật đầu.

Hai người nói chuyện đơn giản, Tiêu Dương cũng không nói gì nhiều, rồi quay người đi thẳng vào bên trong. Tiệm sách một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Thư viện chính là nơi giết thời gian mà Tiêu Dương thích nhất. Đến thời hiện đại chưa tới một tháng, đối với quy tắc cơ bản của thế giới này đã hiểu được không ít, thông tin do sách vở trong thư viện cung cấp có công lao rất lớn.

Vụ án năm ngày ba mạng đã giải quyết xong, Trần Bình cũng không biết là ai đã bỏ tiền ra để mua hắn. Người đứng phía sau chuyện này chỉ e là nhất thời sẽ không trồi lên mặt nước. Về chuyện tại sao muốn làm như vậy, đây càng không phải chuyện Tiêu đại gia lo nghĩ, là mà chuyện của cảnh sát.

Đối với chuyện hắn bị hãm hại, trong lòng Tiêu Dương hiểu rõ, lúc nên động thì phải động.

Tiện tay cầm lên một quyển sách lướt qua.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Trong thư viện hoàn toàn yên tĩnh, nhưng điều Tiêu Dương không chú ý đến, lúc này người tiến vào thư viện đột nhiên tăng gấp đôi.

Ánh mắt mọi người đều di chuyển theo một người thần thái uyển chuyển đang mặc một bộ đồ màu xanh nhạt.

Một mùi hương nhàn nhạt xông vào hơi thở, mùi hương không đậm, vừa đủ khiến người khác thoải mái, lại vừa khiến cho họ không tự chủ được mà cảm thấy thư giãn.

- Tốc độ đọc sách của anh thật sự là nhanh như vậy à?

Lúc Tiêu Dương vừa lật thêm một trang giấy, một giọng nói nhẹ nhàng như tiếng thiên nhiên vang lên bên tai hắn.

Theo tiếng nói mà ngẩng đầu nhìn lên.

Đôi mắt Tiêu Dương sáng lên một vầng sáng.

Làn tóc như nước chảy nhẹ, chiếc trâm gài tóc tô điểm thêm vẻ cao quý ở phía trên. Lông mày mảnh, đôi mắt linh động khẽ giấu vẻ kinh ngạc, đồng thời mang theo vẻ thưởng thức. Khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng dường như khiến người khác không dám nhìn thẳng, khí chất xuất chúng.

Bộ quần áo màu xanh nhạt phủ lên bờ vai, vừa với dáng người khiến toàn thân toát lên vẻ xinh đẹp khó có thể kháng cự được.

Cổ điển, cao quý, tuyệt đẹp.

- Đạm Thai Diệc Dao?

Tiêu Dương định thần trở lại, rùng mình một cái.

Hắn thật không ngờ đệ nhất nữa thần được công nhận ở Phục Đại lại đột nhiên đến tìm mình. Chuyện này có hơi vượt ngoài dự kiến của Tiêu Dương.

Chẳng lẽ mình đã kinh động đến nữ thần sao? Tiêu đại gia nhìn không được thoáng nghĩ bậy.

- Anh biết tôi?

Bờ môi mỏng đỏ mọng của Đạm Thai Diệc Dao khẽ vẽ nên một nụ cười cong cong.

Tiêu Dương khép quyển sách trong tay lại, khẽ cười nói:

- Ai mà không biết Đạm Thai của Phục Đại chứ?

Mắt Đạm Thai Diệc Dao nhìn xuống bìa quyển sách mà Tiêu Dương đang đọc, khẽ giật mình, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Anh đúng là một quái nhân chính cống. Đọc sách cũng khác người. Bìa quyển sách đầy bụi thế kia, chỉ sợ là đã không ít năm không có người đọc tới.

- Quái nhân?

Một lần nữa Tiêu Dương thu thập được một tên gọi, lơ đễnh nói:

- Chỗ càng không có người để ý tới, càng có khả năng cất giấu bảo tàng, không phải sao?

Đôi mắt Đạm Đạm Thai Diệc Dao lóe lên, đồng ý gật đầu, mỉm cười nói:

- Xem ra tôi đến tìm anh, quả là lựa chọn chính xác.

- Vì chuyện gì?

- Bởi vì, anh chắc chắn là một người không bình thường.

Tiêu Dương bật cười, đem cuốn sách trong tay trả về giá sách rồi. Ánh mắt liền lướt qua phần lớn sách trong thư viện, tìm kiếm quyển tiếp theo mà hắn muốn đọc. Đạm Thai Diệc Dao đứng bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng đứng bên cạnh hắn, dường như đang thưởng thức động tác của Tiêu Dương.

- Bà mẹ nó, thật là biết giả vờ.

- Mẹ nó, nữ thần chủ động đến gần mà tiểu tử này dường như hờ hững, lại đem nữ thần bỏ qua một bên.

- Nữ thần vậy là bị lạnh nhạt rồi.

Khắp nơi trong thư viện đưa mắt nhìn về hướng bên này, nhìn Tiêu Dương, hận đến nghiến chặt răng.

Bọn họ chưa từng thấy nữ thần chủ động đến gần ai. Lần đầu tiên tiếp cận, lại là cảnh tượng này, khiến mấy tùy tùng của nữ thần này làm sao chịu nổi.

- Cô sai rồi. Tôi chỉ là một bảo vệ bình thường, nhiều lắm còn có thể tạm thời tiếp tục gọi là thư đồng của đại tiểu thư tôi mà thôi.

Tiêu Dương lấy xuống một quyển sách, từ từ nói.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Đạm Thai Diệc Dao toát ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói:

- Trong thời gian ngắn trở thành người nổi tiếng ở Phục Đại, lại vẫn có tâm tính giữ mình như vậy. Bác sĩ đặc biệt cho cuộc thi tuyển tinh anh của cục cảnh sát, Tạ Chấn Vinh tiên sinh chính miệng tặng cho chức vị quản lý của quán cà phê dưới hiệu của Vũ Phong quán, lại có thể là một người bình thường sao?

Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh lật trang sách:

- Cô biết cũng không ít đấy.

Đạm Thai Diệc Dao thấy Tiêu Dương một mực chăm chú vào quyển sách, lông mày liền nhíu lại, ngay lập tức khôi phục vẻ bình thường, hé môi nói:

- Anh biết đấy, lúc người và người nói chuyện với nhau mà không nhìn đối phương là rất không lịch sự đấy.

- Tôi biết.

Tiêu Dương khép quyển sách lại, đưa mắt lên đối diện với khuôn mặt của mỹ nhân xinh như tiên nữ, dường như không thuộc về nhân gian này, trong lòng không khỏi run lên.

- Nhưng mà… tôi sợ trúng mỹ nhân kế.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️