Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 159: Tôi sợ trúng mỹ nhân kế (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương bước như bay thẳng tới phòng ngủ ở tòa A nữ sinh, lúc này đã gần đến giờ lên lớp. Không ít học sinh cũng vội vã đi về phía dãy lầu dạy học, phần lớn đều đưa mắt nhao nhao nhìn Tiêu Dương, có chút kinh dị.

Chuyện tối hôm qua ở Phục Đại truyền ra, người bảo vệ bình thường này hiện nay đã nổi tiếng xa hơn cả một học sinh rồi. Trên sân khấu buổi tiệc tối kia đã làm một hành động điên cuồng khiến người khác khó mà tin được, cuối cùng vẫn bình yên vô sự xuất hiện tại khuôn viên Phục Đại như không có chuyện gì. Điều này càng khiến cho người khác đối với lai lịch của Tiêu Dương như được phủ thêm một màn thần bí.

- Tiêu lục lang, anh chịu quay về rồi.

Trước mặt vang lên một giọng nói trong trẻo, Tiếu Tiêu và Hà Tú, hai người đang giúp Quân Thiết Anh đi về phía lớp học, đúng lúc gặp Tiêu Dương vội vã đi tới.

Tiêu Dương không để ý chuyện xưng hô của Tiếu Tiêu, mặt mỉm cười đi tới trước Quân Thiết Anh.

- Không sao rồi chứ?

Quân Thiết Anh nhẹ nhàng hỏi.

Tiêu Dương cười:

- Không sao.

Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười bình yên.

- Tiêu Dương đến rồi, Thiết Anh, chúng tôi không phiền hai người nữa.

Tiếu Tiêu cười hì hì, kéo Hà Tú bước nhanh về phía trước.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Tiêu Dương đi ra phía sau Quân Thiết Anh, đẩy xe lăn đi về hướng lớp học.

Cuối cùng vẫn tới lớp học kịp vào phút chót.

Không ít ánh mắt nhìn ngó, Tiêu Dương thản nhiên đẩy Quân Thiết Anh đi vào, rồi quay người định rời đi.

- Đợi đã.

Một bóng người đứng sau lưng hắn gọi.

Tiêu Dương quay người, vẻ mặt nghi ngờ nhìn người gọi mình. Hắn nhận ra được, người này là lớp trưởng của khoa lịch sử Dương Hoàn Nghị.

- Có chuyện gì?

Khuôn mặt Dương Hoàn Nghĩ vẫn giữ vẻ cương nghị lịch thiệp:

- Xét thấy kỳ nghỉ mười ngày sẽ đông người, nên hoạt động lên núi của tập thể lớp chúng tôi sẽ tổ chức sớm hơn một tuần, từ tuần sau dời qua cuối tuần này. Lần trước bạn Quân Thiết Anh đã đồng ý cùng tham gia. Nhân đây tôi cũng muốn mời anh cùng tham gia, chăm sóc cho bạn Quân Thiết Anh, anh thấy sao?

Tiêu Dương nhìn Dương Hoàn Nghị, một lúc sau mỉm cười nói:

- Nơi đại tiểu thư muốn đi, tôi đương nhiên cũng sẽ đi.

- Cuối tuần tám giờ, ở cổng trường.

Dương Hoàn Nghị lúc này cũng nở nụ cười, đồng thời đưa tay phải về phía Tiêu Dương:

- Hẹn lúc đó gặp.

Tiêu Dương đưa tay ra bắt lấy tay Dương Hoàn Nghị, ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc. Sau khi nhìn Dương Hoàn Nghị một hồi, miệng vẫn tươi cười quay người đi về phía cổng trường.

- Quái thú?

Lúc này, một người trung niên đeo kính màu vàng vừa xuất hiện ở cửa phòng học, suýt nữa thì đụng phải Tiêu Dương.

- Là cậu à?

Giáo sư Phó Dịch Phong nhìn Tiêu Dương, mặt hiện lên vài phần kinh dị. Rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, mắt chớp động vẻ căng thẳng, nhìn chằm chằm Tiêu Dương:

- Vấn đề lần trước cậu đưa ra…

Sau khi trở về, Phó Dịch Phong đã tìm đọc vô số tài liệu, vẫn không tìm được câu trả lời thỏa đáng. Hôm nay gặp được Tiêu Dương, tự nhiên muốn hỏi cho rõ, thậm chí không để ý đến chuyện ánh mắt cả lớp đang dồn về hướng này.

Vấn đề?

Phó giáo sư muốn cùng với tiểu tử trước mắt này giải đáp vấn đề gì sao?

Ánh mắt không ít người hiện lên sự nghi hoặc.

- Ồ…

Tiêu Dương khẽ giật mình rồi mới phản ứng, khẽ mỉm cười nói:

- Nếu đã không trả lời được, thì thôi vậy.

- Không được.

Phó Dịch Phong cuống lên, vươn tay vội kéo Tiêu Dương lại.

Người trong phòng học càng mở rộng tầm mắt.

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Chỉ có Quân Thiết Anh liếc Tiêu Dương một cái, khóe miệng nhếch lên vui vẻ. Đường đường mà một vị giáo sư uy tín khoa lịch sử của Phục Đại, lại bị một bảo vệ làm khó. Hơn nữa đã lâu như vậy vẫn không tìm ra đáp án của vấn đề, đây đúng là chuyện lạ. Đồng thời vẻ mặt Quân Thiết Anh cũng trộn lẫn chút nghi hoặc. Tuy Tiêu Dương trả lời cô rằng vấn đề này chỉ là chuyện lung tung, nhưng mà đã dồn Phó Dịch Phong tới hoàn cảnh như vậy…

Quân Thiết Anh nhìn thật kỹ Tiêu Dương.

- Còn có chuyện gì không?

Tiêu Dương hỏi Phó Dịch Phong.

- Chuyện này…

Phó Dịch Phong chần chừ một chút, dứt khoát nói, nhìn Tiêu Dương:

- Vấn đề này tôi không giải được, cậu…có thể cho tôi biết đáp án không?

Lời vừa dứt, trong phòng học xôn xao hẳn lên.

Vấn đề Tiêu Dương đưa ra lại làm khó giáo sư Phó Dịch Phong à?

Giáo sư Phó Dịch Phong lại đi thỉnh giáo Tiêu Dương ư?

Cái gì là quyền uy. Với địa vị của Phó Dịch Phong trong giới lịch sử, tuyệt đối mà nhân vật có tính quyền uy. Hôm nay lại thỉnh giáo một người trẻ tuổi trước mắt bao nhiêu người. Đây quả thật khiến cho những học sinh này cảm thấy rung động.

Tách tách tách.

Ánh mắt mọi người đều dồn về Tiêu Dương.

Tiêu Dương kinh ngạc nhìn Phó Dịch Phong hồi lâu, cười rất khẽ, đột nhiên nói:

- Suy nghĩ thêm đi.

Dứt lời, liền cất bước đi ra khỏi phòng học, nhanh chóng biến mất ở chỗ quẹo của hành lang.

Không một chút do dự.

Lúc này, trong phòng học một bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.

- Như vậy là hắn lại bỏ qua một cơ hội thể hiện lớn như thế.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)