Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 158: Mời tiêu đại gia. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Xem ra anh rất tự tin với chính mình.

Tiêu Dương nhìn một cái, trả lời:

- Xưa nay vốn vậy.

- Hừ!

Một tên bị đánh sưng con mắt, nổi giận đùng đùng hét:

- Lão tử không sợ nói cho anh biết. Anh đã đụng phải đại họa ngập trời rồi. Hãy chuẩn bị đón nhận nỗi giận của lão gia đi.

- Thật là vô vị.

Tiêu Dương phủi phủi tay, cúi người, nhíu mày:

- Anh Lâm, anh cầm món đồ chơi này tới làm gì?

Lúc này, Lâm Tiểu Thảo đang cầm trong tay một ống sắt.

Sau khi thấy Tiêu Dương và đối phương đánh nhau, Lâm Tiểu Thảo liền cầm ống sắt lao ra. Nhưng mà thấy Tiêu Dương đánh bại đối phương vô cùng gọn gàng mà nhanh nhẹn, Lâm Tiểu Thảo chỉ có thể đứng ngơ ngẩn một bên nhìn theo.

- Cái này…

Lâm Tiểu Thảo cười xấu hổ, cúi đầu.

- Tiêu Dương.

Lúc này, gã đầu đinh đứng lên, hướng về Tiêu Dương lạnh giọng nói:

- Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh rốt cục có đi với chúng tôi hay không? Đừng nghĩ rằng anh đã đánh bại được mấy người chúng tôi thì không ai có thể chế phục anh.

- Thật là phiền.

Tiêu Dương nhếch miệng, ánh mắt nhìn vào Lâm Tiểu Thảo, đột ngột cười nói:

- Anh Lâm, cho tôi mượn ống sắt một lát.

Lâm Tiểu Thảo liền đưa ngay không do dự.

Thấy ống sắt trong tay Tiêu Dương, tất cả mọi người đều biến sắc.

- Yên tâm, tôi không đánh các anh.

Tiêu Dương mỉm cười nói, bước dài về phía chiếc xe sang trọng đậu một bên.

Oang.

Tiếng loảng xoảng…

Tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Trong lòng mọi người đều chấn động, ngây người nhìn Tiêu Dương nâng cây côn lên. Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một phút, chiếc xe phía trước kia bị đánh bể đến biến dạng, đến rách nát cũng không phải rách nát nữa.

- Anh…

Thấy cảnh này, gã đầu đinh cảm thấy khó thở, hốc mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Cảm thấy trong tim rỉ máu, toàn thân run rẩy chỉ vào Tiêu Dương, giọng rung rung kiềm chế tức giận:

- Dừng tay! Dừng tay!

- Đập xe, đúng là sảng khoái.

Tiêu Dương nhẹ cười, chợt bước lên vài bước, mục tiêu đã là chiếc xe thứ hai.

Với lực của Tiêu Dương, muốn đập một chiếc xe quả là chuyện dễ như trở bàn tay. Chuyện này không tốn sức chút nào. Nhìn những chiếc xe sang trọng trước mắt bị đập bể, trong lòng Tiêu Dương thật sự có chút sảng khoái không nói nên lời.

Cho anh lái xe xịn này? Cho anh đến mời gia này?

Tiêu Dương vừa đập xe vừa thầm chửi.

- Dừng tay! Mau ngăn hắn lại. Mau ngăn hắn lại.

Nhìn từng chiếc xe bị đập tới, gã đầu đinh tên Thiết Quân đã khóc ra nước mắt. Cuối cùng gần như là kêu rên, trơ mắt nhìn mười chiếc xe hào nhoáng bị đánh cho tan tành, giống như nhìn một đống nhân dân tệ bị đốt trước mặt mình vậy.

Rầm rầm rầm rầm…

Xung quanh có không ít học sinh chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Dương đập xe.

Không có bất cứ ai dám lên ngăn cản. Thân xe cứng rắn bị một côn nện xuống liền lõm một hố sâu. Cái này nếu như nện trên người, chẳng phải đã sớm thành thịt vụn hay sao? Bản thân nếu có tình nguyện đốt tiền, cũng không muốn dẫn lửa đốt cả người mình.

Thiết Quân sụp đổ hoàn toàn.

Những chiếc xe này đều là xe của Tôn gia, vì nhiệm vụ lần này là phô trương. Vì thể diện của Tôn gia, lão gia mới cố ý dặn dò để cho bọn họ lái. Bây giờ chỉ còn lại một đống sắt vụn. Cho dù là bán đi mười người bọn họ cũng không đủ để bồi thường cho giá tiền một chiếc xe.

- Dừng tay lại, dừng tay.

Giọng của Thiết Quân gào lên khàn cả tiếng.

- Dừng tay à?

Tiêu Dương hỏi:

- Vậy được thôi.

Nghe vậy, trong lòng Thiết Quân có chút vui mừng.

Cuối cùng cũng dừng tay rồi.

Thiết Quân ngẩng đầu nhìn, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Còn có thể không dừng lại sao? Gần mười chiếc xe đều đã bị nện thành sắt vụn, cho dù có đập nữa thì cũng không có cảm giác gì hơn.

- Anh Quân! Anh Quân!

Mọi người nhao nhao vây tới.

Tiêu Dương ném trả ống sắt cho Lâm Tiểu Thảo, Lâm Tiểu Thảo nhìn Tiêu Dương vẻ sùng bái hơn.

- Anh Tiêu không hổ danh là đệ nhất bảo vệ Phục Đại, đến đập xe mà cũng có khí chất như vậy.

Tiêu Dương không quan tâm Lâm Tiểu Thảo đang nịnh hót, chậm rãi đi về phía đám người phía trước. Từng người kia thấy Tiêu Dương tiến tới, sắc mặt cùng biến đổi, không ngừng run rẩy, đồng thời không tự chủ được hai chân cùng run rẩy.

Bọn chúng cuối cùng cũng ý thức được, người trước mặt mình là một kẻ khó chơi cỡ nào.

Vốn còn tưởng là một nhiệm vụ đơn giản, kết quả đánh thành sắt vụn rồi.

- Tôi muốn đi cùng các anh đấy chứ.

Vẻ mặt Tiêu Dương thành khẩn nói:

- Nhưng đáng tiếc, xe của các anh không cẩn thận đều hư cả rồi. Nhớ kỹ, lần sau đi mời lão gia, phái thêm vài chiếc xe tốt một chút. Chỉ có vài chiếc này, thì đánh không đã tay lắm.

Dám mời vị lão gia này đập xe đến nghiện luôn rồi.

Sắc mặt mọi người đều biến sắc, nhưng lúc này, trong thâm tâm cho dù có oán giận mấy cũng không dám bùng phát ra, cho dù là thổ huyết cũng phải nuốt vào.

Vị ác ma trước mặt này không thể trêu chọc được.

- Cút đi.

Tiêu Dương nói mấy lời này, mọi người như được đại xá, vội vàng khiêng Thiết Quân đang bất tỉnh, rời đi.

Tiêu Dương liếc nhìn đống sắt vụn, bĩu môi, tiện tay móc điện thoại ra, cúi đầu nhìn, nhất thời giật mình.

- Thôi chết, bị muộn rồi.

Một bóng hình lao như gió lốc vào sân trường, thẳng đến khu nhà ngủ, tòa A.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️