Tiêu Dương đã nhận thấy người trước mắt chỉ e là không có gì tốt đẹp.
Tuy miệng nói “gia có lời mời”, nhưng ngữ khí của y vô hình chung kèm theo khí thế ép người, ánh mắt lạnh băng như lưỡi đao lợi hại, nhìn thẳng vảo Tiêu Dương. Đồng thời, những người đàn ông còn lại cũng hướng về bên này, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể động thủ.
Ý thù địch không cần che giấu cứ vậy thể hiện rõ.
Mắt Tiêu Dương nhìn người đàn ông đầu đinh trước mặt, chắp tay chậm rãi nói:
- Vị lão gia nào?
Nghe vậy, người này không khỏi nhíu mày, một tia sáng xẹt qua:
- Đến rồi anh khắc biết rõ.
- Vậy thì xin lỗi.
Tiêu Dương khoát tay mỉm cười:
- Tôi không có thói quen đi gặp người xa lạ.
- Tiểu tử thúi, anh là rượu mời không uống lại uống rượu phạt ư?
Một người đứng sau người đàn ông đầu đinh gào lên.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lẽo, đảo qua khoảng hai mươi người, đột ngột mỉm cười:
- Rượu phạt? Các anh có bản lĩnh mời tôi uống sao?
- Rốt cuộc các anh là ai?
Lúc này Lâm Tiểu Thảo không nhịn được lên tiếng:
- Đây là Phục Đại, không phải ai cũng có thể làm càn.
- Hừ, không biết trời cao đất rộng.
Một người cười lạnh nói:
- Anh Quân, đối phó với loại người này, chúng ta không cần phải giải thích. Hơn nữa, lão gia cũng không dặn dò là phải khách khí đối với hắn.
- Nghe thấy chưa?
Người có tên là anh Quân cười nói:
- Tiêu Dương, những anh em này của tôi không nói chuyện dễ nghe như tôi đâu. Đây là Phục Đại, tôi không muốn ở trước cổng trường động thủ. Đi với tôi đi. Tôi nói với anh lần cuối, lão gia có lời mời.
- Thảo!
Lâm Tiểu Thảo định lên tiếng, liền bị Tiêu Dương ngăn lại, khoát tay nói:
- Anh Lâm, anh đi vào trong phòng bảo vệ đi.
- Anh Tiêu.
Lâm Tiểu Thảo cả kinh, vội vàng ghé người nói:
- Chẳng lẽ anh muốn đi theo bọn họ sao? Những người này lai lịch không rõ ràng….
Tiêu Dương khoát tay chặn lại:
- Anh đi vào trước đi.
Lâm Tiểu Thảo định nói nhưng lại thôi, sau đó cầm lá cờ quay người đi vào trong.
- Xin mời.
Người đàn ông đầu đinh mỉm cười nói, đôi mắt nhanh chóng xẹt qua một tia khinh miệt. Tuy rằng từ lúc bắt đầu bọn họ ra vẻ lịch sự, thực chất bên trong lại vô cùng khinh thường Tiêu Dương. Chỉ là một tên bảo vệ Phục Đại, mà phải dùng một nhóm người đông đảo như mình đến mời, quả là hoang đường.
- Xin mời à?
Lúc này Lâm Tiểu Thảo đã đi vào trong phòng bảo vệ, Tiêu Dương quay người nhìn tên đầu đinh, đột ngột khóe miệng nhếch lên cười vẻ lạnh lùng, nhẹ nhàng chậm rãi nói.
- Mời cái đầu ông mày.
Vèo.
Vừa dứt lời, chân phải Tiêu Dương đột ngột đá về phía người đàn ông đầu đinh kia.
Không có bất kỳ báo hiệu nào.
Uỵch.
Một cước chuẩn xác đá thẳng vào phần bụng của y. Một tiếng uỵch lớn, người gã bay ra ngoài, ngã xuống đất. Đau đớn khó tả, lại vô thức kêu thảm một tiếng.
- Anh Quân!
Mọi người đều cả kinh, hô một tiếng. Hai người tiến lên đỡ y dậy, những người còn lại đều lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Anh dám động tay?
- Mắt anh bị mù à? Đại gia vừa rồi là động chân.
Tiêu Dương mắng một tiếng, đột ngột bước dài một bước xông lên trước. Chỉ trong nháy mắt quyền ảnh mở rộng, trực tiếp đấm vào mắt tên kia. Đụng một tiếng bốp, gã hét thảm một tiếng, liền sau đó một bóng người ngã xuống đất.
- Đây mới là động tay.
Tiêu Dương cứ thế giải thích.
Ngắn ngủi vài giây, Tiêu Dương đã nhanh chóng ra tay đánh ngã hai người. Đây là chuyện mà những người mới đến không thể ngờ được. Trong dự đoán của bọn chúng, Tiêu Dương có lẽ nhìn thấy đội hình của chúng như vậy, tuyệt đối không có ý làm trái. Quả thật không biết được, bọn chúng chưa động thủ, đối phương đã ra tay trước lấy lợi thế.
- Bắt lấy hắn.
Người đầu đinh bị Tiêu Dương đá một cái lúc này đã định thần trở lại, lập tức gào lên.
Vèo vèo vèo.
Tiếng quyền chộn rộn vang lên.
Đồng tử Tiêu Dương hơi co lại.
Những người trước mặt này hiển nhiên cũng giống bọn lưu manh. Thậm chí cũng không giống mấy người bảo tiêu chuyên nghiệp. Quyền pháp bọn họ kết cấu rõ ràng, từng chiêu từng thức đều có bài bản hẳn hoi. Hơn nữa còn đem theo khí thế ác liệt, giống như khí thế trên sa trường vậy.
Người trong quân đội.
Lông mày Tiêu Dương khẽ nhíu lại, liền xông tới.
Quý phi say rượu.
Thân ảnh bất thình lình sượt qua.
Bất kể là người nào, đối phương sử dụng thái độ như vậy đến mời mình, Tiêu Dương tất nhiên sẽ không thể đồng ý đi. Huống hồ bản thân hắn còn có chuyện quan trọng cần làm, phải đưa đại tiểu thư lên lớp mà.
Tốc chiến tốc thắng.
Người Tiêu Dương khẽ nghiêng, một cước đá tới, đồng thời đã ngã hai người, rồi đưa quyền đấm sang bên cạnh.
Bụp bụp bụp.
Khí thế như cầu vồng, như sói ăn thịt dê, mang theo tư thế ngạo nghễ. Một người dùng lực mà đi công kích đội hình của hai mươi người. Trong chốc lát lại áp đảo đối phương, nhao nhao lùi lại.
Tiêu Dương cũng không che giấu thực lực của mình quá nhiều, có thể mạnh đến nỗi khiến người khác kiêng dè. So với việc giả heo ăn thịt hổ thì thoải mái hơn nhiều. Ít nhất, một vài đám trộm cắp nhỏ tuyệt đối không dám đến khiêu khích hắn.
Bộp.
Một cước đá tới, một tên lại ngã xuống đất, thân hình Tiêu Dương rơi xuống, ánh mắt lãnh đạm quét qua mấy người đang lăn lộn trên đất kêu rên, khẽ nhếch mép cười.
- Cho dù là mời ông đây, lần sau cũng phải khách khí một chút.
Anh kính tôi một thước, tôi sẽ kính anh một trượng, còn ngược lại thì…
- Tiêu Dương.