Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 156: Gia có lời mời. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Dường như Tôn Kháng muốn nói điều gì đó.

- Không phải nói gì nữa.

Đôi mắt lão Tôn chớp động:

- Dám làm cháu gái của Tôn gia bị thương, đời này của hắn xem như chấm dứt rồi.

………..

………..

- Mặt trời đã lên cao, bông hoa hướng tôi chào.

Giọng nói êm tai, nhạc điệu cùng vang lên.

Tiếng đồng hồ báo thức của Tiêu đại gia.

Cửa phòng mở ra.

Vẻ mặt Bạch Tố Tâm nhìn Tiêu Dương vẻ quái dị, bĩu môi, rồi mang đôi dép đi vào phòng tắm.

Sau khi rửa mặt xong, thay bộ quần áo của giáo sư. Bộ trang phục bó sát người hiện lên những đường cong của cơ thể, bộ ngực tròn khiến cho Tiêu đại gia phải từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, lặng lẽ ngắm thêm vài lần.

- Tôi đi về trường đây.

Bạch Tố Tâm nói:

- Còn nữa, đại tỷ nói, hôm nay chị ấy sẽ ở trong phòng nghỉ ngơi, bảo anh cũng quay về trường đi.

Bạch Tố Tâm thoáng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt. Đương nhiên có thể hiểu Bạch Khanh Thành, tối hôm qua bị hắn ăn mất vài ngụm rồi, bây giờ bảo Bạch Khanh Thành đứng trước mặt Tiêu Dương, nhất định sẽ vô cùng xấu hổ, cho nên dứt khoát lánh mặt.

Tiêu Dương à một tiếng, đi rửa mặt, rồi cũng đẩy cửa đi ra khỏi nhà trọ Thu Tâm. Đã có một lần kinh nghiệm đi xe buýt rồi, Tiêu Dương dễ dàng tìm được chỗ đứng, đi thẳng về Phục Đại.

Hắn xem sơ qua thời khóa biểu của Quân Thiết Anh. Buổi sáng hôm nay có lớp học, hắn không thể tới trễ.

- Không biết cảnh sát có phát tin hủy bỏ lệnh truy nã không?

Tiêu Dương bước về phía cổng Phục Đại, trong lòng có chút dao động. Cảm giác bị truy nã cũng không dễ chịu, nhất là bị nguyên một đám người nhìn chằm chằm vào mình.

Điều vui mừng chính là lệnh truy nã mình dán khắp nơi ở Phục Đại đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.

Nhưng điều khiến Tiêu Dương khó hiểu chính là càng đến gần cổng Phục Đại, vẫn cảm nhận được ánh mắt khác thường của cả đám người xung quanh nhìn hắn như cũ:

- Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa biết là vụ án đã được phá sao?

Tiêu Dương nói thầm, vẻ mặt cố gắng duy trì sự bình tĩnh rồi đi tiếp.

Càng ngày càng nhiều ánh mắt kỳ lạ.

Tiêu Dương lặng lẽ lau trộm mồ hôi lạnh, có cảm giác muốn quay đi chạy thật nhanh.

- Anh Tiêu!

Một giọng nói vui vẻ vang lên.

Tiêu Dương ngẩng đầu.

Trong phòng bảo vệ, một người dò xét đi ra, là Lâm Tiểu Thảo.

- Ha ha ha!

Lâm Tiểu Thảo nhảy thẳng từ cửa sổ ra, hai mắt đầy vẻ sùng bái nhìn Tiêu Dương:

- Anh Tiêu, quả không hổ danh cho sự kiêu ngọa của bảo vệ Phục Đại chúng ta, là thần tượng trong lòng Lâm Tiểu Thảo tôi.

- Đừng vội vuốt mông ngựa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Dương vội vàng kéo Lâm Tiểu Thảo lại hỏi thăm.

- Hứ, anh Tiêu, anh thật là một người khiêm tốn.

Lâm Tiểu Thảo cười to nói:

- Sự tích vinh danh của anh sáng hôm nay đã truyền khắp Phục Đại rồi.

- Sự tích vinh danh?

Tiêu Dương nghi ngờ nói.

- Anh chờ một chút.

Lâm Tiểu Thảo bước nhanh vào trong phòng bảo vệ, rất nhanh từ trong chạy ra, tay cầm theo một lá cờ bằng lụa cẩm:

- Anh xem.

Lâm Tiểu Thảo mở lá cờ ra.

Bốn chữ to, vàng chói.

- Chậc chậc, anh Tiêu, sáng nay, Uông tổng đội của đại đội hình cảnh khu Dương Phổ đã tự mình đưa lá cờ này tới, đủ trang trọng chưa?

Lâm Tiểu Thảo cười đến không ngậm được miệng, giống như đây là vinh hạnh mà chính y được nhận vậy:

- Tối hôm qua anh mạo hiểm tính mạng, xông vào kẻ thù, trí dũng song toàn, đại sát tứ phương, trực tiếp phá vụ án phạm tội đó, còn cứu được tính mạng của một hình cảnh. Lợi hại, lợi hại.

- Mấy lời này là do anh nói?

Lâm Tiểu Thảo lắc đầu ái ngại:

- Là Uông tổng đội nói, tôi chỉ chuyển lời thôi.

Tiêu Dương cay đắng bĩu môi, Uông Hùng Dương chụp mũ mình như vậy, sau này muốn khiêm tốn cũng khó.

- Bây giờ toàn bộ Phục Đại đều tán dương sự vinh dự của anh, anh đã trở thành anh hùng của nhân dân rồi.

Lâm Tiểu Thảo khen.

Tiêu Dương khó chịu lắc đầu:

- Tôi không muốn làm anh hùng gì cả, đằng sau bốn chữ “anh hùng nhân dân” có khả năng có kèm theeo ba chữ “bia tưởng niệm” nữa.

Lâm Tiểu Thảo ngạc nhiên.

Lúc này bỗng.

Vèo vèo vèo!

Xa xa, một hồi tiếng động cơ xe vang vọng tới.

Tất cả mọi người đều không nhịn được nhìn qua.

- Thảo, là ai đến mà lại phô trương lớn như vậy?

Lâm Tiểu Thảo lắc đầu:

- Tôi không biết.

Gần mười chiếc xe thể thao cùng phanh lại, hơn nữa, rất nhanh chóng, cửa xe đồng thời mở ra, từng người mặc âu phục lạnh lùng bước xuống xe.

Người đi đầu là một gã đầu đinh, khuôn mặt lạnh băng, giày da được chùi sáng bóng. Đợi sau khi tất cả mọi người xuống xe rồi, y mới chậm rãi đi thẳng về cổng Phục Đại, mắt nhìn Tiêu Dương.

- Tiêu Dương?

Giọng y lạnh như sông đóng băng.

Tiêu Dương gật đầu.

Đôi mắt người đàn ông lập tức lóe lên chút nhuệ khí, giọng lãnh đạm.

- Đi theo tôi, gia có lời mời.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️