Tiêu Dương thề, trong đầu hắn vừa rồi quả thực chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cứu Bạch Khanh Thành.
Trong một khắc hoảng loạn, Bạch Tố Tâm đụng vào một cây kim, toàn bộ kim châm dẫn khí vận trong nháy mắt bị đứt đoạn, độc tố được dẫn xuất đã được kha khá kia tùy ý đều có khả năng đảo lưu trở về.
Tiêu Dương không nghĩ được nhiều như vậy, liền ngậm luôn hột bồ đào. Bởi vì miệng vết thương và điểm cao nhất của ngực Bạch Khanh Thành thật sự quá gần.
- Á.
Bạch Tố Tâm giật mình, không thể tưởng tượng được cảnh tượng trước mắt. Miệng Tiêu Dương ngậm lấy điểm mẫn cảm của chị mình, dùng sức mút.
Trong khoảnh khắc, Bạch Khanh Thành liền cảm thấy toàn thân có một dòng điện xâm nhập, tự nhiên ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Hai mắt nhắm lại, vừa vội vừa giận vừa lo lắng vừa ngượng ngùng, cứ như vậy liền ngất đi.
- Chị.
Bạch Tố Tâm cũng bất chấp sự lộ liễu của bản thân, vội đỡ lấy Bạch Khanh Thành.
Tiêu Dương nhanh chóng buông ra, miệng ngậm một ngụm nước màu xanh phun ra ngoài:
- Giữ vững.
Tiêu Dương một lần nữa ngậm vào.
- Tiêu Dương, đại tỷ không sao chứ?
Bạch Tố Tâm lúc này vừa áy náy vừa lo lắng, thầm tự trách đều do mình mà ra.
Tiêu Dương không rảnh trả lời Bạch Tố Tâm, liên tục vài lần mút ra ngụm nước màu xanh. Dùng giấy chùi miệng, lúc này ánh mắt một lần nữa nhìn vào bộ ngực của Bạch Khanh Thành. Lúc này mảng da thịt kia đã dần dần khôi phục lại màu bình thường, nhưng hai hàng dấu răng lại đặc biệt rõ.
- Không còn nguy hiểm nữa.
Tiêu Dương lưu luyến đưa ánh mắt rời đi, xoay người qua chỗ khác, trầm giọng nói:
- Mọi người mặc đồ đi, ngủ một đêm. Tôi sẽ làm một ít thuốc, sáng mai uống hết thì có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố.
Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt mặc quần áo.
Tiêu Dương cất bước đi ra ngoài sảnh. Một lát sau Bạch Tố Tâm cũng đẩy cửa bước ra, lại cẩn thận khép cửa phòng, lại sửa sang lại y phục của mình, nhìn Tiêu Dương cảm kích:
- Tiêu Dương, cảm ơn anh.
- Chuyện nên làm thôi.
Tiêu Dương cười, ánh mắt không nhịn được nhìn vào bờ môi đỏ mọng gợi cảm của Bạch Tố Tâm, trong đầu hiện lên một cảnh tượng…
- Đây là vận đào hoa của anh.
Cảm giác huyền diệu của nụ hôn bất ngờ trên xe sau khi kết thúc vũ hội tại Vũ Phong quán kia đồng thời hiện lên trong đầu hay người, không nhịn được cùng nhìn nhau.
Bạch Tố Tâm hơi tránh đi, giọng có chút bối rối, vội hỏi:
- Không còn sớm nữa, anh cũng nghỉ ngơi đi.
Nói xong liền bước về phía phòng mình.
- Lại phải ngủ ghế sô pha rồi.
Tiêu Dương nhìn chiếc ghế sô pha mềm mại bên cạnh, nhếch miệng.
Đêm dài, nhà trọ Thu Tâm một màu yên tĩnh.
Nhưng, trong phòng bệnh khách quý của bệnh viện trung tâm xa hoa nhất Thượng Hải, lúc này lại như đang cuồn cuộn một cơn bão.
Mấy người đàn ông cúi đầu không nói, bên cạnh có một phu nhân ăn mặc tao nhã. Lúc này, tất cả mọi người dường như không dám thở mạnh, ánh mắt cũng có vài phần phẫn nộ.
Đường đường là con gái của Tôn gia, vậy mà ở trường, trước mắt bao nhiêu người, bị đánh gãy hai chân, hung thủ còn nghênh ngang rời đi.
Chuyện đại nhục nhã.
Tin tức này khiến Tôn gia như bùng nổ.
Nổ tung rồi.
Nhất là người bị gãy hai chân lại là cháu gái yêu quý của lão Tôn, Tôn Thiến Thiến.
Lão Tôn nổi trận lôi đình, đầu tiên là mắng mấy đứa cháu trực hệ này của Tôn gia một trận.
- Giỏi! Giỏi! Giỏi! Mấy đứa đều giỏi hết rồi.
Trong phòng bệnh, một ông già mặc áo khoác màu xanh lam, giọng đã hơi run rẩy, hiển nhiên là đang cố gắng kìm nén sự giận dữ, tất cả mọi người trước mặt đều không dám ngẩng đầu lên.
- Đường đường là Tôn gia, từ khi nào đã rơi vào tình trạng này?
Lão già đột ngột vỗ xuống bàn, tức sùi bọt mép:
- Con cháu của Tôn gia ở trường lại bị đối xử tàn bạo như vậy. Các ngươi đến cả con mình còn không bảo vệ được, thì còn nói gì đến làm hưng thịnh Tôn gia?
- Cha…
Một gã trung niên chậm rãi nói:
- Cha đừng vội nóng giận.
- Đừng giận hả?
Ánh mắt lão càng trừng lớn lên, nổi trận lôi đình:
- Tôn Kháng, bây giờ người nằm trên giường là con gái ruột của con đó.
- Mối thù của Thiến Thiến, con nhất định sẽ khiến cho hung thủ phải trả giá gấp đôi.
Tôn Kháng trầm giọng nói:
- Nhưng, cha đừng tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Hừ!
Khuôn mặt lão Tôn lạnh như băng. Lúc này, đưa mắt qua giường bệnh, lông mi Tôn Thiến Thiến khẽ rung rung.
- Tiểu bảo bối, tỉnh rồi.
Khuôn mặt lão Tôn hiện lên vẻ vui mừng, bước tới:
- Thiến thiến, cháu thấy thế nào?
Tôn Thiến Thiến mở mắt ra nhìn thấy lão Tôn, nhất thời nước mắt tuôn như mưa, òa khóc:
- Ông nội, ông phải báo thù cho Thiến Thiến. Hai chân của con đã không có chút cảm giác gì… hu hu… giết Tiêu Dương. Giết Tiêu Dương, nhất định phải giết hắn.
Giọng thút thít nỉ non kèm theo đôi mắt đỏ bừng của Tôn Thiến Thiến đầy vẻ thù hận.
Bản thân cô ta từ trước đến nay chưa từng có ý muốn giết người mãnh liệt như vậy.
- Ông đảm bảo với cháu, tuyệt đối sẽ khiến cho tiểu tử kia trả giá gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.
Lão Tôn nắm chặt tay lại.
- Cha!
Tôn Kháng lúc này bước lên.
- Chuyện này con sẽ phái người đi điều tra rõ ràng rồi xử lý.
- Còn điều tra cái gì?
Lão Tôn giận dữ mắng, ánh mắt nổi giận:
- Chuyện này của Thiến Thiến, các con không cần ai nhúng tay vào, tự ta sẽ xử lý.
Nghe vậy, không ít người ở đây giật mình.
Âm thầm mặc niệm cho cái người đã làm Tôn Thiến Thiến bị thương.
Tôn Thiến Thiến là cục cưng của lão Tôn, hôm nay bị người khác đụng vào như vậy, tuyệt đối là lửa giận ngút trời.