Hiu.
Chiếc xe đi thẳng về nhà trọ Thu Tâm.
Mặt Bạch Khanh Thành đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận, môi đã bị cắn thành dấu, mắt như lưng tròng nước không ngừng lóng lánh, siết chặt tay lái, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng hình đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh với vẻ mặt tràn đầy chính khí, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói của Tiêu Dương.
- Không nhìn lung tung, chỉ nhìn ngực thôi.
Bạch Khanh Thành hận không thể trực tiếp rút súng ra giết chết hắn.
Chính cô nói hắn không được nhìn lung tung, không phải vì ngực của cô sao…
Đây gọi gì là không nhìn lung tung.
Thế nhưng, Tiêu đại gia có lý do rất đường hoàng.
- Đại tỷ, vết thương lam điệp cổ cắn trên người chị rất có khả năng là ở ngực, tôi không phải cố tình lợi dụng, chỉ là nhìn ngực thôi, là nhìn vết thương.
Trong giọng nói còn có chút bất đắc dĩ.
Chính bản thân hắn nửa đêm rồi còn chưa đi ngủ được, dễ lắm sao?
Tiêu đại gia cũng bị lòng từ bi, hy sinh vì người khác của chính mình làm cho cảm động.
- Đi lên đi.
Khuôn mặt Bạch Khanh Thành lạnh lùng, dường như hướng về Tiêu Dương gào lên một câu giận dỗi.
Hai người đi lên lầu ba.
- Tố Tâm vẫn chưa ngủ sao?
Bạch Khanh Thành thấy khe cửa có một tia sáng, ánh mắt không khỏi kinh ngạc, bây giờ đã gần sáng rồi.
- Lúc nãy tôi mua thuốc đã gọi điện cho Tố Tâm.
Tiêu Dương cười cười nói:
- Để cô ấy chuẩn bị tâm lý một chút, tránh khỏi lát nữa mắt còn buồn ngủ, sẽ chậm trễ việc giải độc.
Tiêu Dương tiện tay nhấn chuông cửa.
Cạch.
Cửa nhanh chóng mở ra, vẻ mặt Bạch Tố Tâm lo lắng nhìn Bạch Khanh Thành trước:
- Chị, xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị lại trúng độc? Có nặng lắm không?
- Đi vào rồi nói.
Bạch Khanh Thành cất bước đi vào.
Tiêu Dương thì trợn mắt há mồm nhìn Bạch Tố Tâm.
Tuy Tiêu Dương đã gọi điện thoại trước, nhưng Bạch Tố Tâm rõ ràng là tỉnh dậy từ giấc mộng, mái tóc đen bù xù, váy ngủ màu hồng phấn, phía dưới lộ ra cặp chân dài trắng nõn, mang đôi dép lê mềm với móng chân sơn màu đỏ, tràn đầy vẻ mê hoặc.
Váy ngủ hơi nhàu, một bên vai khẽ lệch xuống, trượt trên bả vai, hiện ra một vùng da trước ngực, xuân quang vô hạn, rõ ràng là một mỹ nhân hấp dẫn. Chẳng trách Tiêu đại gia không kìm được ngây dại một hồi lâu, mãi đến lúc hai người con gái kia quay người đi vào, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn vào cặp mông căng tròn kia, khẽ nuốt nước miếng rồi cất bước đi theo.
- Tiêu Dương, rốt cục là chị ấy bị sao?
Bạch Tố Tâm không hề để ý đến điểm gợi cảm của mình, không chần chừ hỏi thăm.
- Không cần lo lắng.
Tiêu Dương mỉm cười, không kể lại quá trình Bạch Khanh Thành trúng độc, chỉ nói đơn giản chỗ Bạch Khanh Thành trúng độc và cách giải độc.
- Tôi đi pha thuốc trước, hai cô chờ một lát.
Tiêu Dương cầm túi thuốc đi nhanh vào bếp.
Bạch Tố Tâm trợn mắt há mồm. Một hồi sau, quay nhìn Bạch Khanh Thành, chần chừ một lúc liền hỏi:
- Chị, chị đúng là bị anh ta…
Khuôn mặt Bạch Khanh Thành khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, giờ này lại đỏ bừng lên. Trước mặt em gái của mình có cảm giác khốn đốn không biết làm sao, giọng bối rối, bất lực nói:
- Còn…còn biết làm sao được? Đêm nay chỉ có thể theo ý tên lưu manh này thôi.
Ánh mắt Bạch Tố Tâm ngạc nhiên giống như phát hiện ra đại lục mới vậy, nhìn Bạch Khanh Thành:
- Chị, đêm nay chị có hơi….
- Chị không sao.
Bạch Khanh Thành cảm thấy nội tâm giống như có vài con hươu nhảy loạn lên.
Không sao, không sao mới là chuyện lạ.
Bạch Tố Tâm bĩu môi, nhìn về hướng phòng bếp, lại ngắm Bạch Khanh Thành, nhịn không được liền hỏi:
- Chị, sao trễ như vậy mà chị vẫn ở cùng với Tiêu Dương, hơn nữa còn trúng độc?
- Án giết người bảo vệ của Phục Đại em cũng biết chứ?
Vẻ mặt Bạch Khanh Thành cố gắng duy trì bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Đêm nay, chị với Tiêu Dương đi bắt hung thủ. Độc trên người chị cũng là do hung thủ kia mà có.
Tuy Bạch Khanh Thành chỉ nói đơn giản, nhưng Bạch Tố Tâm có thể tưởng tượng sự nguy hiểm trong đó.
Trên thực tế, đúng là rất nguy hiểm.
Bạch Tố Tâm hoảng sợ:
- May mắn đêm nay còn có Tiêu Dương đi cùng chị, sau này chị không nên liều mạng như vậy nữa.
- Yên tâm đi, chị không sao.
Bạch Khanh Thành cười nói.
- Thuốc xong rồi.
Tốc độ của Tiêu Dương vô cùng nhanh, lúc này đã bưng một bát sứ từ bếp đi ra, một mùi thơm nhè nhẹ truyền đến.
- Tiêu Dương, đây là… thuốc giải ư?
Bạch Tố Tâm nhìn cái bát trong tay Tiêu Dương, không khỏi giật mình.
Cô từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy một làn nước màu xanh biếc như vậy, óng ánh, đồng thời còn có mùi thơm, khiến cho người ta có cảm giác muốn ăn.
- Tất nhiên rồi.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Đây là thuốc giải đặc hiệu dùng cho cổ trùng. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tranh thủ thời gian, bắt đầu thôi.
Lúc này, Bạch Khanh Thành bất chợt nắm chặt gấu áo, trong lòng càng căng thẳng hơn.
Mặc dù trước đó đã bị hắn vừa sờ vừa bóp, nhưng bây giờ đến tình huống trước mắt như vật, bản thân sắp phải tước bỏ hết tất cả sự phòng bị vốn có trước người đàn ông này, cho dù Bạch Khanh Thành đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc này trong nội tâm cũng không nhịn được mà có động tác muốn rút lui:
- Tiêu Dương, có các nào khác không?
- Đây là cách giải độc duy nhất.
Tiêu Dương khoát tay, hiên ngang nói:
- Yên tâm đi đại tỷ, tôi đã nói sẽ không nhìn lung tung đâu.
Chỉ nhìn ngực thôi.
Bạch Khanh Thành cắn môi, một lúc sau, nhỏ giọng nói:
- Vào phòng đi.