Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 149: Hài lòng dân (p.2) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Một viên đá làm dậy ngàn tầng sóng.

Lời Bạch Khanh Thành vừa dứt, toàn bộ phòng họp liền nổ tung, ánh mắt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ khó tin.

- Trong cục cảnh sát có nội ứng à? Là ai?

- Không thể nào? Bạch Khanh Thành, chuyện này liên quan đến danh dự cá nhân còn có sự tín nhiệm giữa cục cảnh sát chúng ta, không thể nói bừa.

- Chuyện này đúng là không tưởng tượng được.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khanh Thành nhìn qua mọi người, cũng không lên tiếng, ánh mắt như lưỡi dao, dường như muốn nhìn ra điểm gì đó trong mắt mọi người.

Bạch Khanh Thành cho rằng, trong cục cảnh sát đã có Dương Nham Điền là nội gian, vậy thì chắc chắn có khả năng còn có người khác giúp đỡ hành động của Dương Nham Điền, cho nên ngay từ đầu Bạch Khanh Thành mới không nói thẳng ra Dương Nham Điền là nội gian, mà để dò xét những người trước mặt đây.

Nhưng không nhìn ra được điều gì.

- Khanh Thành…

Lúc này, Uông tổng đội quay qua nhìn Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành gật đầu, xoay người nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương hiểu ý quay người đi sang chỗ khác, ngồi xổm bên cạnh Trần Bình, đưa tay sờ vào mạch của y, nhẹ gật đầu, ngẩng lên nói:

- Nếu không có gì trở ngại, trong vòng nửa giờ nữa, y có thể tỉnh rồi.

- Nửa giờ?

Tất cả mọi người khẽ giật mình.

- Vừa hay, chúng ta cũng không phải lãng phí nửa giờ đồng hồ này.

Bạch Khanh Thành hướng về Uông tổng đội dò hỏi:

- Hiện tại Dương Nham Điền đang ở đâu?

Nhắc tới Dương Nham Điền, vẻ mặt Uông tổng đội không khỏi hiện lên nụ cười khổ:

- Khanh Thành, sao cô lại nghi ngờ lão Dương, con người ông ấy tôi hiểu rất rõ…

- Biết người biết mặt không biết lòng, cũng chính vì bình thường ông ấy che giấu quá kỹ, mới có thể gây ra hậu quả ngày hôm nay.

Bạch Khanh Thành lạnh lùng nói:

- Bạch Khanh Thành tôi tuyệt đối sẽ không hàm oan cho bất cứ người tốt nào đâu.

Uông tổng đội bất đắc dĩ khoát tay, ý bảo các tiểu đội trưởng hình cảnh đem Dương Nham Điền tới.

Uông tổng đội tên là Uông Hùng Dương.

Bấy giờ, ánh mắt Uông Hùng Dương đã rơi vào Tiêu Dương, đột ngột mỉm cười nói:

- Tiêu Dương, nghe nói thân thủ của cậu rất tốt.

- Uông tổng đội, lần này có thể bắt được Trần Bình đều là công lao của Tiêu Dương.

Tuy trong quá trình bắt đã xảy ra nhiều chuyện không vui, nhưng Bạch Khanh Thành vẫn không nói quá chi tiết.

- Ồ?

Uông Hùng Dương ngược lại khẽ giật mình. Ông hiểu rõ tính cách Bạch Khanh Thành, đồng thời từ trước tới nay cũng chưa từng nghe Bạch Khanh Thành khẳng định bất kỳ ai, nhất là hai người cùng bắt người, vậy mà công lao lại nói hết cho Tiêu Dương.

Ánh mắt mang đầy ý tứ nhìn Tiêu Dương:

- Xem ra, quả thực không đơn giản.

Tiêu Dương khiêm tốn cười, vừa nói:

- Giúp cảnh sát bắt trộm, là điều mà người dân chúng tôi nên làm.

Bạch Khanh Thành bĩu môi khó chịu.

- Ha ha ha, quả nhiên là công dân tốt.

Uông Hùng Dương cười nói:

- Chuyện hôm nay nếu xác nhận cậu trong sạch, hơn nữa không bắt lầm người, vậy thì tôi đại diện cho cảnh sát tặng cho cậu một danh hiệu vinh dự là công dân tiêu biểu.

Tiêu Dương vui vẻ nói

- Cảm ơn quan gia.

- Cái gì?

Uông Hùng Dương ngạc nhiên.

- Cảm ơn Uông tổng đội.

Tiêu Dương vội vàng đổi giọng, âm thầm lau một giọt mồ hôi.

Cộc cộc.

Hai tiếng gõ cửa vang lên.

- Dương Nham Điền đã được đưa đến.

Mọi người cùng nhao nhao nhìn ra.

Lúc này Dương Nham Điền vẫn mặc đồng phục cảnh sát như cũ, chỉ là giấy chứng nhận và súng đã bị lấy đi, đôi mắt lợi hại như chim ưng bao lấy một màn sương đục ngầu, dường như thoáng hiện vẻ chán chường thất vọng. Lúc đi vào phòng họp, vừa nhìn thấy Tiêu Dương, đôi mắt ông ta liền sáng lóe lên rồi biến mất, hướng về phía Tiêu Dương quát lớn:

- To gan! Còn dám xuất hiện ở cục cảnh sát.

Tiêu Dương cười nhạt nhìn Dương Nham Điền:

- Tại sao tôi lại không dám?

- Hừ, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Cho dù sau lưng cậu có người, cũng chưa chắc có thể thoát được chế tài pháp luật.

Dương Nham Điền đương nhiên là ám chỉ Bạch Khanh Thành, Bạch gia.

Khuôn mặt Bạch Khanh Thành lạnh lùng bước lên trước, cười nói:

- Dương Nham Điền vở kịch này nên hạ màn rồi.

Dương Nham Điền cau mày:

- Cô có ý gì?

- Ông xem là ai kìa?

Bạch Khanh Thành chỉ qua một bên.

Theo hướng Bạch Khanh Thành chỉ sang.

- Trần Bình?

Đồng tử Dương Nham Điền hơi co lại, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc:

- Sao hắn lại ở đây? Vậy càng tốt.

Dương Nham Điền giọng vui vẻ:

- Trần Bình chính là nhân chứng cho vụ án giết người của Tiêu Dương. Hừ, Tiêu Dương, cậu tuyệt đối không thể chống chế được.

Tiêu Dương liếc nhìn Dương Nham Điền, lười biếng nói:

- Người muốn chống chế, tôi nghĩ chắc là ông chứ.

- Dương Nham Điền, tôi khuyên ông đừng nên giả vờ gì nữa.

Bạch Khanh Thành cười nói:

- Trần Bình đã khai toàn bộ sự thật với chúng tôi rồi. Đợi Trần Bình tỉnh lại, tất cả đều sẽ lộ rõ thôi.

Vừa nói xong, thần sắc Dương Nham Điền nhanh chóng biến đổi trong tích tắc, sau đó khôi phục bình thường, cau mày:

- Tôi không rõ cô đang nói gì.

- Không, anh rõ đấy.

Một giọng nói lúc này đột ngột vang lên bên cạnh.

Hự.

Ánh mắt xuyên qua.

Lúc này, Trần Bình đang ngồi dựa vào vách tường bỗng ngẩng đầu dậy, hai mắt mở ra, tuy vẫn có chút yếu, nhưng cũng dần dần khôi phục, ánh mắt có chút phức tạp nhìn qua Tiêu Dương.

Sau khi đem toàn bộ những gì y biết nói cho Tiêu Dương nghe, lúc nãy hắn đã để cho y thi triển cổ thuật quay về bổn mạng. Nhưng mà, tuy là thành công nuốt lấy bổn mạng nhưng lại hao tôn nhiều tuổi thọ. Hơn nữa, sau đó liền hôn mê, bây giờ đã tỉnh lại nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu.

Ánh mắt Dương Nham Điền lúc này cũng nhìn chằm chằm vào Trần Bình, đột ngột trầm giọn nói:

- Trần Bình, cậu nói đi. Tối hôm qua ở phòng bảo vệ Trần Khải bị giết, làm sao cậu thấy được Tiêu Dương giết người?

Vẻ mặt Trần Bình bình tĩnh, nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️