Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 148: Hài lòng người dân. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Vậy y có nói động cơ gây án không? Tại sao y làm như vậy?

- Có.

- Là gì?

Bạch Khanh Thành trong lòng khẽ động.

Tiêu Dương gật đầu:

- Vì tiền.

- Tiền?

Tiêu Dương khoát tay:

- Y là một sát thủ. Vụ án năm ngày ba mạng là có người ra giá cao thuê y làm, còn vụ Trần Khải là để vu oan cho tôi.

Ánh mắt Tiêu Dương khẽ híp lại:

- Theo như Trần Bình giải thích, là một người bí ẩn tìm y ra giá rất cao để y làm tất cả những chuyện này. Nhưng không liên quan gì đến vụ án năm ngày ba mạng.

- Nói cách khác, cho dù bắt được Trần Bình, vụ án giết người này cũng không có đột phá gì? Kẻ chủ mưu phía sau vẫn che giấu được thân phận.

Bạch Khanh Thành nhíu mày.

- Như vậy là đủ rồi.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Ít nhất đã có thể chứng minh sự trong sạch của tôi. Còn một điểm nữa, tất cả những gì Trần Bình làm, ở cục cảnh sát đều có một người chuyên môn phụ trách việc hỗ trợ.

- Dương Nham Điền?

Bạch Khanh Thành mắt sáng lên.

Tiêu Dương gật đầu.

- Quả nhiên là ông ấy.

Bạch Khanh Thành cười lạnh:

- Không ngờ, Phó đội trưởng của đại đội hình cảnh khu Dương Phổ lại là một con sói trắng. Lần này cho dù không điều tra ra được kẻ chủ mưu, cũng câu được con cá lớn Dương Nham Điền. Tiêu Dương, công lao của anh không nhỏ.

Thần sắc Bạch Khanh Thành lúc này đã bình ổn hơn nhiều, nói:

- Tôi sẽ xin cấp trên ban thưởng cho anh.

- Bắt ngực…

Tiêu Dương vui vẻ, nói thầm.

- ….

Xe cảnh sát chạy thẳng về đồn cảnh sát. Lúc này đã gần mười một giờ đêm, bên trong đại đội hình cảnh đèn vẫn sáng trưng. Hôm nay đã xảy ra chuyện động trời làm kinh động toàn đại đội. Từ lúc ra quân bắt Tiêu Dương đến lúc phó đội trưởng Dương Nham Điền bị cách chức điều tra, dường như một màn lửa lớn đang thiêu đốt cả đại đội hình cảnh, thiêu đốt trong lòng tất cả mọi người, giống như có cảm giác bức bí đang nổi lên như gió bão.

Lúc xe của Bạch Khanh Thành chạy vào đại đội hình cảnh, ánh mắt mọi người liền nhìn qua.

- Bạch đội trưởng.

- Là Bạch đội trưởng trở về rồi.

- Còn có…đó chẳng phải là Tiêu Dương đang bị truy nã sao?

Tuy rằng không ít người nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng không ai dám nghênh đón.

Tiêu Dương mở cửa xe, ôm Trần Bình ra ngoài.

- Đi theo tôi.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành lạnh lùng cất bước vào bên trong, trước mặt xuất hiện một người, hướng về phía Bạch Khanh Thành vội vã nói:

- Bạch đội trưởng, Uông tổng đội đã trở về rồi, đang ở trong phòng họp. Anh ấy nói Bạch đội trưởng về thì đến gặp anh ấy ngay.

- Uông tổng đội quay về rồi à?

Khuôn mặt Bạch Khanh Thành hiện lên vẻ vui mừng, không chậm trễ, đi thẳng lên phía trước. Tiêu Dương cũng im lặng, trong lòng hơi bực bội, liền khiêng Trần Bình cất bước theo sau Bạch Khanh Thành về phía phòng họp trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người.

Trong phòng họp, một người đàn ông sắc mặt nghiêm nghị đang ngồi, mắt sáng như đuốc, khuôn mặt lạnh tanh, đang định nói gì đó, thấy có người đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn.

- Báo cáo Uông tổng đội, Bạch Khanh Thành đến báo tin.

Khuôn mặ vốn lạnh lùng của người đàn ông trung niên hiện lên vẻ tươi cười, khoát tay, lắc đầu nói:

- Khanh Thành, chuyện hôm nay náo nhiệt không nhỏ đâu, cô giải thích thế nào với tôi đây?

Bạch Khanh Thành tự tin cười:

- Đảm bảo sẽ cho Uông tổng đội một lời giải thích trọn vẹn. Tôi đã nói, vụ án giết người bảo vệ của Phục Đại đêm nay nhất định phá được.

- À?

Uông tổng đội mỉm cười:

- Nghe nói hung thủ tên là Tiêu Dương?

- Khục…

Đứng sau lưng Bạch Khanh Thành, Tiêu đại gia không nhịn được ho khan.

- Vị này là…

Tiêu Dương đáp:

- Tiêu Dương.

Cạch cạch cạch.

Trong tức khắc, tất cả mọi người trong phòng họp đều đồng thời đứng dậy, mắt cảnh giác nhìn Tiêu Dương. Một vài người vô thức đưa hai tay về hướng hông của mình, dường như chuẩn bị Tiêu Dương có bất cứ phản ứng gì liền lập tức rút súng.

Tiêu Dương vẫn giữ vẻ tươi cười vô hại.

Bạch Khanh Thành nhếch miệng.

Bản lĩnh của Tiêu Dương cô tất nhiên đã chứng kiến. Nếu hắn muốn ra tay, những người trước mặt này ngay cả chính cô còn không đối phó được, nói gì đến Tiêu Dương.

- Đừng hiểu lầm.

Bạch Khanh Thành nhìn Uông tổng đội, trầm giọng nói:

- Đây chính là lời giải thích mà tôi muốn nói với ông. Tôi đã điều tra rõ ràng, Tiêu Dương chỉ là người bị hại, hung thủ thực sự… là y.

Bạch Khanh Thành vừa chỉ tay về hướng Trần Bình đã bị Tiêu Dương bỏ xuống, đang nằm dựa vào tường.

Tầm mắt mọi người nhìn qua.

- Bạch Khanh Thành, cho dù là cô nói đùa, cô cũng không cần cầm cái này để nói chứ.

Lúc này, một người lên tiếng, vẻ mặt trầm trọng:

- Hắn chẳng phải là Trần Bình? Là nhân chứng duy nhất trong vụ giết bảo vệ Phục Đại sao? Sao lại thành hung thủ giết người?

Không ít người ánh mắt khác thường nhìn Bạch Khanh Thành.

Vẻ mặt Bạch Khanh Thành không thay đổi, nhìn lướt qua mọi người ở đây, từ từ trả lời:

- Tôi đã dám nói ra những lời này, thì đã có chứng cớ chứng minh là đúng. Không chỉ vậy…

Khóe miệng Bạch Khanh Thành nhếch lên một ý cười lạnh, liếc nhìn mọi người, nói tiếp:

- Tôi còn điều tra được, ở trong nội bộ cục cảnh sát, có nội gián của Trần Bình, người giúp đỡ bày ra vụ án giết người này.

Trong phòng họp lập tức xôn xao.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️