Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 147: Hài lòng người dân. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Giết người phải đền mạng.

Tiêu Dương cười nhạt nói, đi đến bên cạnh Trần Bình.

- Quân Vô Ngân phái anh đến phải không?

Khóe miệng Trần Bình chảy máu, mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, không trả lời.

Trong tay Tiêu Dương cầm dao găm, nhẹ nhàng xoay một cái, ánh sáng lóe lên trong mắt Trần Bình.

- Anh không sợ chết…

Tiêu Dương nhàn nhạt nói:

- Nhưng mà…nếu tôi nhớ không nhầm, Miêu tộc có một loại cổ thuật gọi là quay về bổn mạng.

Nghe vậy, Trần Bình sắc mặt chấn động mạnh.

Ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Dương:

- Rốt cuộc anh là ai?

Đây là lần thứ hai y đặt câu hỏi như vậy. Quả thật, cho dù là Miêu tộc cũng chỉ có một nhóm người là hiểu được cổ thuật. Nhóm người này từ trước đến nay đều tồn tại bí mật khiến cho người khác sợ hãi. Thuật hạ độc cũng khiến cho người khác vừa nghe tới đã sợ mất mật. Trần Bình không ngờ được, chính mình là người trong Miêu tộc còn có người thứ hai hiểu rõ về cổ thuật của Miêu tộc như vậy, hơn nữa lại chỉ là một tên bảo vệ Phục Đại.

Tiêu Dương cười nói:

- Làm một giao dịch nhé. Chỉ cần anh nói ra chuyện mà tôi muốn biết, hơn nữa chính miệng anh thừa nhận sự thật về chuyện giết người, tôi sẽ cho anh một cơ hội quay về bổn mạng.

Ánh mắt Trần Bình nhíu lại, mắt không tự chủ được nhìn về hướng kim tằm đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

- Chỉ cần thời gian chết chưa dài, hơn nữa còn nguyên vẹn cơ thể, thì có thể thi triển thuật quay về bổn mạng. Tuy cổ thuật này sẽ làm cho người thực hiện bị hao tổn tuổi thọ, nhưng tôi nghĩ, đây nhất định là chuyện mà anh muốn nhất, anh nên hiểu và lựa chọn.

Tiêu Dương nói tiếp:

- Thừa nhận sự thật chuyện giết người đối với anh mà nói cũng không đáng gì, ngục giam của đại đội hình cảnh chỉ sợ cũng giữ không nổi anh.

Lời nói Tiêu Dương không ngừng quanh quẩn trong đầu Trần Bình. Lúc này sắc mặt Trần Bình vô cùng run rẩy.

- Tôi cho anh chút thời gian cân nhắc.

Tiêu Dương xoay nhẹ con dao trong tay, ánh sáng chớp động:

- Nửa phút sau, làm theo ý tôi, hoặc là để tôi tiễn nó ra đi, chỉ một ý muốn của anh thôi.

………

…………

Gió đêm gào thét thổi qua.

Bạch Khanh Thành ngồi trong xe, xe đỗ tại một con đường bên cạnh, chợt một chiếc xe vụt qua.

- Sao vẫn chưa có tin gì?

Bạch Khanh Thành chau mày, hai tay không tự chủ được siết chặt tay lái, nhìn thẳng phía trước, trong đầu một hồi suy nghĩ, đến cuối cùng vẫn không lái đi.

Toàn thân dường như vẫn cảm giác được dòng điện chạy quanh người. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia khó giấu được sắc hồng, Bạch Khanh Thành có nằm mơ cũng không nghĩ được, đêm nay lại xảy ra chuyện như vậy, mình lại…. đường đường chính chính bị lợi dụng rồi. Hơn nữa, đối phương còn có lý do đường hoàng.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Bạch Khanh Thành khẽ run, một tay vô tình ôm lấy trước ngực của mình, khuôn mặt lần nữa hiện lên vẻ giận dữ:

- Thật là khó xử, nếu Tiêu Dương dám đem chuyện đêm nay nói ra, lão nương tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh.

Lúc này, ý định giết người diệt khẩu Bạch Khanh Thành cũng đã nghĩ đến.

- Lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Khanh Thành đưa tay cầm điện thoại, chần chừ hồi lâu, vẫn là bỏ xuống.

Trước khi Tiêu Dương chưa có tin tức gì, chính cô sẽ không quấy rầy, tránh việc làm trễ nãi chuyện Tiêu Dương đi bắt người.

- Hừ! Sớm biết như vậy, đêm nay để cho hắn một mình hành động.

Mặt Bạch Khanh Thành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Ở đâu? Được, tôi đến ngay.

Bạch Khanh Thành đạp mạnh chân ga, chiếc xe như mũi tên rời cùng lao đi.

Ước chừng khoảng một phút, một chiếc xe cảnh sát đỗ tại cổng công viên vắng vẻ, đèn xe sáng rọi về phía trước.

Xa xa, một bóng người bước nhanh đến, đồng thời trên lưng hắn dường như còn có một người.

- Tiêu Dương.

Bạch Khanh Thành lập tức xuống xe, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía:

- Trần Bình đâu? Lại để y chạy rồi ư?

- Đây không phải y sao?

Tiêu Dương chỉ về phía sau lưng mình:

- Y đã hôn mê rồi, dẫn y về cục cảnh sát trước đã.

Tiêu Dương cất bước, đem Trần Bình đang hôn mê bất tỉnh đặt ở phía sau, rồi mở cửa trước, chui vào xe.

Cạch.

Bạch Khanh Thành cũng lên xe, đóng cửa xe, ánh mắt hung hăng liếc nhìn Trần Bình ở sau lưng Tiêu Dương, mắt hiện lên vẻ giận dữ. Nếu không phải vì y, thì đêm nay sao cô phải gặp chuyện khó xử như vậy.

Bạch Khanh Thành hận không thể lập tức đánh cho Trần Bình một trận để xả hận.

Tiêu Dương ngồi một bên, yên lặng không lên tiếng.

- Anh đánh y ngất xỉu à?

Bạch Khanh Thành khởi động xe, mắt nhìn phía trước, đồng thời hỏi thăm.

- Cũng có thể nói như vậy.

Bạch Khanh Thành liếc Tiêu Dương:

- Có hỏi được điều gì không?

- Có.

Tiêu Dương ngồi dựa lên ghế, cười nhạt nói:

- Y đã thừa nhận là chính y đã giết chết Trần Khải, đồng thời vụ án năm ngày ba mạng ở Phục Đại cũng là do một tay y làm.

Đôi mắt Bạch Khanh Thành xẹt qua một tia kinh ngạc:

- Sao anh có thể vui vẻ thừa nhận như vậy?

Tiêu Dương kín đáo liếc nhìn Bạch Khanh Thành:

- Đại tỷ, chẳng lẽ chị còn muốn bức cung sao?

Đúng là rất muốn.

Không hành hạ Trần Bình một trận khó mà xả được mối hận trong lòng Bạch Khanh Thành.

- Giết người thì đền mạng, y đã thừa nhận hai sự thật này rồi thì cũng có nghĩa là bản thân sẽ chịu án tử hình, sao y có thể đơn giản nhận tội như vậy?

Bạch Khanh Thành nhíu mày, thực nghĩ không ra, không có ai là không sợ chết.

- Có thể là do tôi đẹp trai, y không kìm lòng được nên khai hết sự thật.

….

Hai tay Bạch Khanh Thành siết tay lái, cố nén kích động.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️