Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 146: Phá cổ trùng. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Thỏ khôn có ba hang. Tôi đảm bảo, đi theo lam điệp cổ nhất định có thể tìm được Trần Bình.

Tiêu Dương tiến một bước nhìn xem phía trước mà lam điệp cổ bay đi, chợt quay người lại nói với Bạch Khanh Thành:

- Đại tỷ, chị quay về xe đợi tôi. Một khi bắt được Trần Bình, tôi sẽ lập tức thông báo cho chị.

Vèo.

Tiêu Dương vừa dứt lời, thân ảnh liền nhanh như chớp lướt đi, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.

- Haizz.

Bạch Khanh Thành đưa một tay lên, Tiêu Dương đã biến mất khỏi tầm mắt.

- Cẩn thận một chút.

Ba chữ này vô cùng nhỏ, chỉ mình cô nghe thấy.





Đêm đen vô tận, tại bồn hoa của một công viên yên tĩnh.

Nơi đây vắng vẻ, lúc này cũng không có người qua lại.

Một bóng đen chợt xuất hiện, đứng bên cạnh bồn hoa, miệng thở hổn hển.

- Nguy hiểm thật.

Là giọng Trần Bình.

Trong bóng tối, bóng người ngồi bên cạnh bồn hoa thở sâu, đôi mắt lập lòe vài phần oán hận, nghiến răng:

- Tiêu Dương, lão tử không đuổi cùng giết tận anh, ngược lại anh lại đến tìm tôi.

- Hừ, thù này tôi nhất định phải trả.

- Lam điệp cổ chắc có thể giày vò hắn một trận rồi.

Trần Bình tất nhiên là chắc chắn mình sẽ an toàn rồi mới dám dừng bước. Nói về thân thủ, tuyệt đối y không bằng Tiêu Dương.

- Khoản thu nhập này kiếm được quả không dễ, thiếu chút nữa là bỏ mạng.

Giọng Trần Bình mang theo vẻ không cam lòng:

- Sớm biết như vậy…

Tiếng nói im bặt.

Trần Bình vội ngẩng đầu lên.

Viu.

Một đường sáng màu xanh hướng về mình mà bay lại.

- Quay về rồi à?

Trần Bình khẽ giật mình, đồng thời mũi ngửi một cái, khuôn mặt lộ ra vè vui sướng.

- Dính máu quay về ư? Ha ha ha, Tiêu Dương, anh đấu với tôi, bây giờ chỉ e là đang ôm cơ thể của người phụ nữ kia mà khóc lóc. Khặc khặc… đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy…

- Anh cũng đáng tiếc lắm.

Trong đêm tối, tiếng nói đột ngột vang lên.

Nghe vậy, Trần Bình dường như cảm giác được một làn gió lạnh thổi qua cơ thể, răng va chạm vào nhau, kêu lập cập, chân không tự chủ được lùi về sau mấy bước:

- Là ai?

Trong đêm tối, một bóng hình từ từ dạo bước tới, khuôn mặt mỉm cười:

- Anh Trần, không cần phải đi gấp như vậy chứ.

- Tiêu Dương?

Lúc này Trần Bình mới nhìn rõ Tiêu Dương, biến sắc:

- Anh…sao anh lại…?

- Chuyện này may mắn nhờ có lam điệp cổ của anh.

Vẻ mặt Trần Bình trầm xuống, chớp mắt vài cái, bất ngờ lam điệp cổ trong tay vung mạnh về hướng Tiêu Dương. Trong nháy mắt, đường sáng màu xanh tạo thành một đường trực thẳng Tiêu Dương, cùng lúc đó Trần Bình quay người chạy mất.

Phải trốn.

Trần Bình vô cùng quyết đoán.

Nhưng chẳng lẽ Tiêu Dương lại để Trần Bình dễ dàng chạy trốn sao? Khóe miệng nhếch lên, bước chân dịch chuyển như bị say rượu, thân ảnh giống như được gắn thêm động cơ, nghiêng người tránh được lam điệp cổ, nắm đấm cũng đến sau lưng Trần Bình.

Hự!

Thần sắc Trần Bình đại biến, hai tay đột nhiên xoay chuyển, vung hướng về phía sau, ánh sáng vàng lại xuất hiện.

Kim tằm!

- Trói!

Viu.

Lòng bàn tay Tiêu Dương khẽ xoay, bàn tay khẽ động, một ánh sáng như băng ngọc xuất hiện giữa màn đêm.

Tốc chiến tốc thắng.

Dao găm vung lên.

Pặc pặc pặc.

Tất cả tơ Kim tằm đều đứt.

Thân ảnh Tiêu Dương lập tức xông tới, đôi mắt sáng quắc, trong chốc lát đã tập trung vào vị trí bụng của Trần Bình.

- Ba tấc cách đan điền, cổ trùng chính thân.

Giọng nói u lãnh vang lên, thần sắc Trần Bình thực sự lo sợ không yên, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, thân ảnh liên tiếp lui về phía sau. Nhìn thấy nắm đấm kia đã tới gần vị trí bụng, đồng tử mở lớn, nhưng động tác lại không theo kịp ý thức, giương mắt nhìn nắm đấm lao thẳng vào bụng mình.

Uỳnh!

Tiếng vang như long trời lở đất.

Khuôn mặt Trần Bình nhất thời tím ngắt, một lúc lại đỏ lên, miệng mím chặt lại, khuôn mặt dần dần biến thành sắc vàng. Yết hầu đột ngột nhô lên, dường như có một vật từ dưới yết hầu dịch chuyển lên miệng y.

Phụt!

Nước phun ra thành đường cong màu vàng phá tan đêm đen.

Tiêu Dương lập tức nghiêng người, tránh vật bay ra theo nước kia. Đồng thời thân ảnh lại giống như ảo ảnh bay lên cao, rồi rơi xuống ngay vị trí vật kia bay ra.

Hịch.

Dao găm sắc bén một lần nữa vung lên.

- Không….

Sau lưng truyền đến giọng vô cùng hoảng sợ của Trần Bình.

Đôi mắt Tiêu Dương như dao, rất tỉnh táo cầm dao găm đâm thẳng xuống cực kỳ nhanh.

Trên một vũng nước màu vàng, một con tằm vàng to khoảng ba ngón tay đang nhúc nhích, ngay lúc nó chuẩn bị chạy đi, phía sau lưỡi dao lại vung lên, một nhát trực tiếp xuyên qua đầu của kim tằm, dính chặt nó trên mặt đất.

Trong nháy mắt, Trần Bình ở phía sau cũng nôn ra một ngụm máu, mặt trắng bệch.

- Anh…làm sao anh biết được vị trí của cổ trùng chính thân của Miêu tộc tôi?

Ánh mắt Trần Bình hoảng sợ, không cam tâm lại thêm ý căm phẫn.

Cổ trùng chính thân bị phá, như vậy, cổ thuật của chính y cũng theo đó mà mất hoàn toàn. Trần Bình bây giờ thậm chí còn không bằng một người bình thường.

Tiêu Dương nhẹ giọng đáp:

- Trùng hợp nên biết vậy thôi.

Đôi mắt Trần Bình tràn đầy tuyệt vọng, cảm nhận được cơ thể đã không còn chút khí lực nào. Lại phun ra một ngụm máu, đưa mắt nhìn Tiêu Dương, tuyệt vọng nói:

- Anh giết tôi đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️