Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trên đường phố vắng vẻ, hai bóng người đứng đối diện nhau. Bạch Khanh Thành mặc đồng phục cảnh sát bó sát, tay Tiêu Dương lúc đang từ từ đưa vào thì gặp trở ngại, do dự một hồi, đành mở lời:
- Đại tỷ, giờ…phải cởi hai cái cúc này.
Hai mắt Bạch Khanh Thành đang nhắm chặt lại càng nhíu chặt hơn, hai tay vẫn nắm lấy gấu áo mình, tim đập nhanh như hươu chạy, khuôn mặt lạnh lùng như điểm thêm chút sắc hồng, toàn thân không nhịn được khẽ run lên.
Khẽ cắn lấy bờ môi đỏ, không hề lên tiếng.
Tiêu Dương tự hiểu là cô đã đồng ý.
Cẩn thận mở hai cúc áo ở cổ Bạch Khanh Thành, đồng tử không khỏi co rút một cái. Tuy ánh sáng lờ mờ, nhưng với nhãn lực của Tiêu Dương, lần đầu tiên nhìn thấy làn da trắng nõn mềm mại bao quanh một điểm hồng bên trong…
Vội vàng ngửa mặt lên.
Một là thể hiện mình là chính nhân quân tử, hai là Tiêu Dương lo lắng bản thân hắn không cẩn thận mà bắn ra.
Chậm rãi thò cánh tay vào, ngón tay chạm vào vùng da thịt mềm mại kia, hai người đồng thời như bị điện giật, cùng run lên.
- Đây là đang cứu người, đây là cứu người.
Trong lòng Tiêu Dương không ngừng niệm chú, cố gắng duy trì cho bản thân được tỉnh táo.
Ngón tay Tiêu Dương sượt trên làn da trắng nõn như sữa, hướng về vị trí nhô lên cao kia…
- Hừ!
Bạch Khanh Thành không kìm được hừ một tiếng, cắn chặt môi, mặt đỏ rực lên, vừa thẹn vừa giận:
- Anh…nhanh lên.
- Ừ.
Tiêu Dương vừa nói, tay phải vừa trượt một cái.
Điểm nhọn cao cao đã bị Tiêu Dương chinh phục, chạm vào bàn tay vô cùng mềm mại. Cảm giác mềm mại khiến cho Tiêu trạng nguyên không khỏi rung động. Đây là món đồ chơi mà người ta luôn yêu thích. Tuy là không muốn thừa nhận, nhưng Tiêu Dương thực sự muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Đây cũng là một người đàn ông bình thường, cũng là một cách nghĩ bình thường mà thôi.
Năm ngón tay Tiêu Dương nhẹ nhàng động đậy, da thịt căng tròn truyền đến cảm giác thoải mái dễ chịu khiến cho Tiêu Dương không kìm được mà tăng thân nhiệt.
- Anh…
Khuôn mặt Bạch Khanh Thành đỏ bừng, trợn mắt nhìn Tiêu Dương.
- Sắp được rồi. Sắp bắt được rồi.
- Anh nhanh lên.
- Ừ.
Tiêu đại gia quả thực không cố tình lợi dụng, nhanh chóng bắt được lam điệp cổ.
- Được rồi.
- Sắp ra rồi.
- Nhanh lên.
- Á.
Kèm theo tiếng hét, tay Tiêu Dương lưu luyến không rời đã phải rút ra khỏi cổ áo Bạch Khanh Thành, đồng thời tay nắm chặt lại. Sau khi hét lên một tiếng, Bạch Khanh Thành vội vàng quay người, luống cuống sửa sang quần áo, lại không ngừng hít thở để lấy lại bình tĩnh.
Một lát sau.
Bạch Khanh Thành vừa chậm rãi xoay người lại, vừa nghiến răng nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Tiêu Dương thình lình rùng mình, cẩn thận hỏi:
- Đại tỷ, chị không sao chứ?
Bạch Khanh Thành không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Tiêu Dương.
Cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của Bạch Khanh Thành, Tiêu Dương khóc không ra nước mắt, mặt u ám nói:
- Đại tỷ, tôi… tôi quả thật không cố ý bắt lấy…
- Còn nhắc nữa!
Bạch Khanh Thành vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm Tiêu Dương, gió lạnh thổi vù vù qua:
- Từ giờ phút này, anh phải quên chuyện lúc nãy đi.
Bạch Khanh Thành đã chạm mức như núi lửa phun trào.
Thời điểm này Tiêu Dương không dám lần lựa, vội vàng gật đầu, thần sắc nghiêm lại:
- Tôi không nhớ gì hết.
- Hừ!
Hai người yên lặng một hồi lâu, Bạch Khanh Thành mới chậm rãi nói, có chút không cam lòng:
- Không ngờ để Trần Bình trốn thoát rồi, bây giờ muốn bắt y, chỉ e là khó càng thêm khó.
Đêm nay gặp được Trần Bình chính là cơ hội trời cho, lúc này Bạch Khanh Thành chỉ hận không thể đem y mà chém ra thành mười tám mảnh, rồi bỏ vào nồi, nấu thành thịt vụn, sau đó ép lấy nước.
Phụ nữ khi hung dữ tuyệt không thể xem thường, Tiêu đại gia yên lặng đứng bên cạnh cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí kia của Bạch Khanh Thành.
- Chạy như thế thì cũng chưa chắc.
Đợi cho Bạch Khanh Thành hơi tỉnh táo, Tiêu Dương mới mỉm cười nói:
- Trần Bình, y chạy không nthoát đâu.
- Anh biết y ở đâu?
Đôi mắt Bạch Khanh Thành xẹt qua tia sát khí.
Toàn thân Tiêu Dương run lên.
Lắc đầu.
- Không biết, nhưng mà…
Thấy Bạch Khanh Thành nổi giận, Tiêu Dương vội vàng nói:
- Nó biết.
Tiêu Dương đưa nắm tay lên.
- Lam điệp cổ?
Bạch Khanh Thành nhíu mày.
- Nó là con trùng do Trần Bình thả ra, tự nhiên sẽ biết vị trí của Trần Bình.
Tiêu Dương cười nói.
- Nhưng mà, nó đã là con trùng do Trần Bình thả, sao có thể đưa chúng ta đi tìm Trần Bình?
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Cổ thuật của Miêu tộc, lúc cổ trùng độc rời khỏi cơ thể mục tiêu sẽ nghe tiếng gọi từ nơi nó vốn dĩ thuộc về, để quay về bên chủ nhân của nó.
- Ý của anh là… thả nó đi?
- Đầu tiên phải cho nó một chút máu.
Tay Tiêu Dương khẽ động, một con dao găm sắc bén xuất hiện trong lòng bàn tay. Dường như không hề do dự, vẽ một đường, máu từ ngón tay cái chảy vào bên trong nắm đấm.
Cảnh tượng này Bạch Khanh Thành khẽ nhíu chặt mày, nhìn chăm chú không rời mắt.
Một hồi sau.
- Tạm được rồi.
Tiêu Dương mỉm cười nói, không để ý đến vết thương ở ngón tay:
- Từ lúc nãy có thể thấy, Trần Bình là một người cực kỳ tự phụ, nhất là đối với cổ thuật của mình. Bây giờ lam điệp cổ dính máu quay về, Trần Bình tuyệt đối sẽ không nghi ngờ là chúng ta cố ý thả đi.
Tiêu Dương từ từ buông tay.
Viu.
Một đường màu xanh bắn ra, bất ngờ hướng về phía ngược lại theo hướng Trần Bình đã bỏ chạy mà lướt đi.
- Cái này…