Nhưng, lúc Bạch Khanh Thành chạy tới sân thượng, bóng của Tiêu Dương đã dựa vào tấm lưới bảo vệ ở bên ngoài mà nhảy xuống tới lầu một.
Vèo!
Bạch Khanh Thành cũng không do dự, quay người lại bước nhanh xông ra ngoài.
Vị trí của khu dân cư này tương đối vắng vẻ, dọc theo đường đi tới cuối cùng là một bãi rác, ánh mắt Tiêu Dương nhìn thẳng phía trước, thấy bóng đen nọ cách mình cũng càng ngày càng gần.
- Trần Bình, anh chạy không thoát được đâu.
Tiêu Dương khẽ đảo cổ tay, một cây kim màu bạc lóng lánh xuất hiện giữa các ngón tay.
Đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Viu!
Cây kim màu bạc xé màn đêm, như một tiếng gió lạnh lóe lên rồi biến mất.
Theo sau đó là một tiếng kêu đau đớn, bóng đen phía trước lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh được cây kim. Nhưng lúc y đứng lên được, trước mặt y, Tiêu Dương đã đứng chắp tay, khuôn mặt cười thản nhiên:
- Trần Bình, anh vẫn khỏe chứ?
Bóng đen trước mặt Tiêu Dương đúng là Trần Bình.
Lúc này, thần sắc Trần Bình âm trầm bất định, vốn tưởng rằng nhiệm vụ của y đã hoàn thành thuận lợi, y cũng chuẩn bị dọn đồ đạc rời đi. Không ngờ rằng đúng lúc y chuẩn bị rời đi thì phát hiện Tiêu Dương đã tìm tới cửa.
Trần Bình dường như không có chút do dự, lập tức nhảy qua sân thường trốn thoát.
Ánh trăng chiếu xuống, không khí xung quanh tỏa ra mùi hôi thối, ngọn đèn lờ mờ chiếu tới, ánh mắt Trần Bình chăm chú nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Một hồi sau, cười lạnh hừ một tiếng:
- Bây giờ anh đang bị cảnh sát truy nã, còn dám đến tìm tôi? Sao vậy? Anh định giết người diệt khẩu hả?
Ánh mắt Tiêu Dương từ từ liếc nhìn Trần Bình, khóe miệng vểnh lên:
- Vở kịch này có lẽ diễn xong rồi.
Thần sắc Trần Bình sa sầm:
- Anh có ý gì?
- Là Quân Vô Ngân phái anh tới Phục Đại làm bảo vệ à?
Tiêu Dương chậm rãi hỏi.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Ánh mắt Trần Bình lạnh lẽo nhìn Tiêu Dương.
- Đợi tôi bắt anh rồi, tự nhiên sẽ hiểu thôi.
Bộp!
Tiêu Dương đột ngột nhảy một bước xông tới trước.
Trong nháy mắt đã đến trước mặt Trần Bình, nắm đấm nhanh chóng dang ra, đấm thẳng vào đôi mắt của Trần Bình.
Bốp!
Một trận cuồng phong nổi lên.
Bộp bộp bộp!
Cơ thể Trần Bình lùi về sau mấy bước.
Uỵch!
Lúc không tránh được nữa, Trần Bình nắm chặt tay phải phản kháng, đánh lại Tiêu Dương.
Vụt!
Bóng Trần Bình liên tục bước lùi mấy mét.
Đôi mắt hung hăng nhìn thẳng Tiêu Dương:
- Anh đừng có dọa người.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Trần Bình, cười khẽ:
- Nếu anh vẫn một mực chối, tôi dám đảm bảo, trong vòng ba chiêu nữa, anh nhất định sẽ nằm lên đất.
- Có khí khái lắm.
Đôi mắt Trần Bình xẹt qua một tia màu vàng, hai tay đột ngột chuyển động thành một thế quỷ dị, nhìn thẳng Tiêu Dương:
- Tôi lại muốn xem, rốt cuộc bản lĩnh của anh lớn thế nào.
- Tôi lại càng muốn xem, đã phát triển tới ngày nay thì cổ thuật của Miêu tộc cuối cùng đã tiến bộ được bao nhiêu.
Tiêu Dương mỉm cười.
Nghe vậy, Trần Bình biến sắc:
- Anh đã từng thấy cổ thuật?
- Trần Khải, chính vì vậy mà chết không phải sao?
Tiêu Dương khẽ mở miệng.
- Đến địa ngục mà hỏi hắn.
Đôi mắt Trần Bình hiện lên một hồi sát khí mạnh mẽ, giữa năm ngón tay dường như có một màn tơ màu vàng ánh kim lượn lờ, sắc vàng sáng hẳn lên trong bóng đêm:
- Lên!
Viu viu viu.
Giống như Thiên la địa võng, vô số tơ vàng hướng về phía Tiêu Dương xông tới.
- Hừ!
Bước chân Tiêu Dương liên tục lui về sau vài bước, đột ngột thân hình giống như mượn lực nhảy xa ngàn dặm, vô số tơ vàng kia đang cuồn cuộn như sông Trường Giang sượt qua phía dưới chân Tiêu Dương.
- Kim tằm, trói!
Mắt Trần Bình đỏ rực, lạnh lẽo nhìn Tiêu Dương.
Hiu!
Màn tơ tằm màu vàng bay qua dưới chân Tiêu Dương dường như sống lại, trong thời gian ngắn liền quay đầu, mềm mại vô cùng, hóa thành ngàn vạn sợi tơ, hướng về thân hình Tiêu Dương mà bao xung quanh.
Uỳnh!
Một quyền Tiêu Dương đánh ra.
Viu!
Trong lúc đó sợi tơ bất ngờ quấn lấy cổ tay Tiêu Dương.
Cổ tay còn lại dường như đồng thời cũng bị tơ quấn lấy.
Viu viu viu!
Bầu trời đêm vang lên tiếng cười khặc khặc quái dị, miệng Trần Bình bất ngờ mở ra, tơ vàng đầy trời bao phủ xuống, trong thời gian cực ngắn liền bao lại giống như gói bánh chưng.
- Tiêu Dương, cổ võ thuật giả chẳng qua chỉ có vậy.
Hai tay Trần Bình run lên, tơ tằm quấn quanh cánh tay kia liền biến mất không thấy tăm hơi, nhưng thân hình trước mắt lại hoàn toàn bị tơ vàng trói chặt, không thể động đậy.
Khóe miệng Trần Bình cười lạnh:
- Chẳng phải nói là muốn thưởng thức một chút cổ thuật của Miêu tộc chúng ta sao? Hóa ra chỉ là một tên vô dụng biết nói chuyện.
Bước chân Trần Bình chậm rãi bước lên, đôi mắt hiện vẻ trêu ngươi, nhìn Tiêu Dương không thể nhúc nhích được, nói tiếp:
- Anh là một nhà cổ võ thuật, máu trong người anh có lẽ sẽ là một món đại bổ đối với kim tằm của tôi. Những sợi tơ này sẽ quấn quanh người anh, cho đến khi…máu của anh bị hút cạn.
Trần Bình vô cùng hưởng thụ thắng lợi này, bản thân y thật sự đánh giá rất cao Tiêu Dương.
- Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không để anh chết đâu.
Trần Bình cười cười:
- Đợi đến lúc thích hợp, tôi sẽ đem anh đến cục cảnh sát. Anh là tội phạm giết người, tất nhiên sẽ có pháp luật lo. Ha ha ha…
Khuôn mặt Trần Bình hiện lên vẻ tươi cười, miệt thị Tiêu Dương:
- Thấy được sự lợi hại của kim tằm của tôi rồi chứ? Trần Khải đúng là chết dưới sự khống chế của kim tằm đấy. Đáng tiếc.
- Đáng tiếc… cổ thuật ngày nay của Miêu tộc khiến cho tôi thất vọng quá.
Một giọng nói nhàn nhạt phát ra từ sau màn tơ vàng.
- Anh…
Trần Bình khẽ giật mình, sắc mặt đột biến.
Viu~~~ póc ~~ póc ~~~
Màn tơ tằm đang trói chặt Tiêu Dương kia trong tích tắc phát ra một hồi âm thanh chói tai.
Đột ngột!
Pặc!