Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 141: Truy bắt hung thủ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sự phát triển đầy kịch tính.

Dương Nham Điền vốn đưa người đến bắt Tiêu Dương, lại bị Bạch Khanh Thành bắt đi, còn Tiêu Dương lại đi theo Bạch Khanh Thành về hướng một chiếc xe cảnh sát.

- À, đúng rồi.

Tiêu Dương đột ngột quay người lại, hướng về vị hình cảnh phía sau nói:

- Phiền anh gọi giúp xe cứu thương.

Đám hình cảnh có mặt cùng quay qua nhìn nhau, chuyện đêm nay mà bọn họ có thể làm chính là gọi xe cứu thương, sau đó đưa những người bị Tiêu Dương đánh cho tàn phế này đến bệnh viện.

- Anh Lâm, phiền anh chăm sóc đại tiểu thư giúp tôi.

- Không cần đâu.

Lúc này Tiếu Tiêu và Hà Tú từ phía sau sân khấu đi ra, ánh mắt Tiếu Tiêu nhìn Tiêu Dương, lại nhìn một lượt toàn bộ mấy người bị Tiêu Dương đánh ngã xuống đất, rồi giơ ngón cái lên.

Trong lòng Tiêu Dương vừa vặn dâng lên một tia đắc ý, giọng Tiếu Tiêu vang lên.

- Tiêu lục lang, rất lợi hại.



Tiêu Dương quay người rời đi, lên xe cảnh sát.

- Anh cũng thật to gan.

Bạch Khanh Thành khởi động xe.

Tiêu Dương cười:

- Là tôi tin tưởng chị.

- Hừ, nếu không phải là trường hợp đặc biệt, đêm nay anh làm chuyện xằng bậy như vậy, tôi đã bắt anh về rồi.

Bạch Khanh Thành tức giận nói:

- Cứ coi như anh muốn trút giận cho Quân Thiết Anh, cũng không cần phải làm quá như vậy.

Tiêu Dương chỉ cười không trả lời. Đối với hắn, đây vốn không phải là chuyện làm quá hay không, tình huống lúc nãy hắn cũng không có cách nào để cân nhắc quá nhiều, chỉ nghĩ làm chuyện xấu nhất rồi bị Dương Nham Điền bắt đi.

Chỉ không ngờ, Bạch Khanh Thành không chỉ kịp thời xuất hiện, mà còn mang đến hai tờ lệnh.

- Cấp trên sẽ tin tưởng lời nói một bên của chị đối với chuyện cách chức Dương Nham Điền sao?

Tiêu Dương khẽ hỏi.

- Anh muốn nói là tôi dựa vào thế lực của gia đình để trực tiếp nói ra sao?

Bạch Khanh Thành nhếch miệng:

- Nhưng mà, Tiêu Dương, tôi không ngại nói thẳng với anh. Lần này tôi đã đảm bảo trước mặt gia đình, nhất định có thể giải quyết chuyện này thỏa đáng, thuận lợi phá án, hơn nữa còn khẳng định Dương Nham Điền là gian tế của địa phương phái tới. Chỉ cần tôi lập công, thế lực của gia đình tôi mới không phí công vô ích.

- Tôi hiểu, chị cũng cần cho họ một lời giải thích.

Tiêu Dương nói ngắn gọn.

- Anh hiểu là tốt rồi.

Bạch Khanh Thành nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lập tức tăng tốc, chạy vút về phía trước:

- Tiêu Dương, lần này tôi hoàn toàn tin tưởng anh, anh cũng đừng đùa với tôi. Nếu không tôi sẽ cho anh biết tay.

Sự uy hiếp này đối với Tiêu Dương mà nói cũng không đến nỗi nào, tinh thần không loạn mà tim cũng không nhảy lên, bình tĩnh nghiêm chỉnh nói:

- Yên tâm, tôi có lòng tin.

- Rõ ràng đã biết vị trí của hung thủ, tại sao anh không để cho tôi ra tay?

Bạch Khanh Thành hỏi vặn.

- Chị không đối phó được hắn đâu.

Tiêu Dương thật thà trả lời.

- Hắn có thể địch nổi với đạn không?

Tiêu Dương nhìn Bạch Khanh Thành:

- Tôi có thể địch nổi viên đạn không?

- …

Bạch Khanh Thành không biết trả lời thế nào. Nói thật, cô cũng không biết Tiêu Dương có thể địch nổi viên đạn hay không, nhưng có thể khẳng định, hắn chưa chắc sẽ cho người khác cơ hội nổ súng.

- Các người tùy tiện ra tay, chỉ đánh rắn động cỏ thôi.

Tiêu Dương bình tĩnh nói.

- Sắp đến rồi.

Bạch Khanh Thành tuy muốn cãi lại, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.

- Nhưng mà…

Tiêu Dương hướng Bạch Khanh Thành cười nói:

- Đại tỷ, rất cảm ơn chị đã giúp tôi chuyện lớn này. Tôi nghĩ, qua đêm nay, tôi có thể quay về tiếp tục làm thư đồng của Đại tiểu thư được rồi.

- Hừ, tôi chỉ là vì giúp Thiết Anh.

Két!

Xe nhanh chóng dừng lại.

Hai người xuống xe.

- Có một chuyện chắc chắn anh không ngờ được, mục tiêu mà anh bảo tôi đi tìm lại chính là…

- Là Trần Bình.

Bạch Khanh Thành còn chưa dứt lời, Tiêu Dương đã nói tiếp.

Nghe vậy, Bạch Khanh Thành nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

- …

- Tôi đoán đúng chứ?

- Có bản lĩnh thì bắt được hắn rồi hãy nói.

Bạch Khanh Thành bĩu môi, cất bước đi về hướng một con hẻm nhỏ u ám.

Tiêu Dương bám sát theo.

- Đây là một đường tắt, đi qua ngõ hẻm này là một nhà nghỉ cho thuê, mục tiêu ở lầu ba.

Không có nhân viên cảnh vụ nào ở lại, hai người Bạch Khanh Thành và Tiêu Dương sóng vai bước ra ngoài.

- Đại tỷ, chị ở dưới lầu chờ tôi.

Tiêu Dương giương mắt nhìn lên phía trên.

- Cùng tiến lên đi.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành dời về phía Tiêu Dương, không cam lòng yếu thế, trầm giọng nói:

- Yên tâm, tôi có thể tự bảo vệ mình.

Cô là một người kiên cường. Hơn nữa còn là đại đội trưởng đội hình cảnh của khu Dương Phổ, không hề thua kém đấng mày râu. Hôm nay thấy Tiêu Dương khinh thị, tự nhiên Bạch Khanh Thành cảm thấy không cam tâm.

- Được, tự cẩn thận.

Tiêu Dương nhích người tiến lên.

- Bên trong không loại trừ còn có đồng bọn của Trần Bình.

Xông thẳng lên lầu ba.

Hai người nhìn nhau, Bạch Khanh Thành chỉ vào một gian phòng trong số đó.

Bộp!

Tiêu Dương dùng một chân đạp mạnh bay luôn cánh cửa.

Vèo vèo!

Hai người một trước một sau nhảy vào.

Trong phòng trống không.

- Sao lại không có người?

Bạch Khanh Thành biến sắc.

Mắt Tiêu Dương sáng như đuốc, nhìn lướt qua cả căn phòng, thân ảnh liền lao ra sân thượng như mũi tên, ánh mắt vừa quét tới, bất ngờ một bóng đen đang hướng về phía dưới chạy mất.

- Định chạy à?

Tiêu Dương cười lạnh, thân mình cũng theo đó mà nhảy xuống.

- Cẩn thận!

Bạch Khanh Thành vội vàng chạy tới.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️