Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 140: Hai tờ lệnh, gió đổi chiều (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong mắt Dương Nham Điền, Tiêu Dương tuyệt đối là quả bom hẹn giờ, không ai biết được hắn sẽ bộc phát vào lúc nào. Nếu không chế phục được hắn, Dương Nham Điền sẽ không thể nào an tâm.

Tiêu Dương vẫn không động đậy, chỉ lẳng lặng đứng yên chắp tay, hai mắt vẫn bình tĩnh.

Lúc đám cảnh sát cẩn thận áp sát tới gần hắn.

Đột nhiên, Tiêu Dương nhướng mày.

Vèo vèo vèo!

Khẩu súng trong tay càng nắm chặt hơn, tất cả hình cảnh đều dồn ánh mắt vào Tiêu Dương.

Nghĩ là Tiêu Dương muốn phản kháng.

Nhưng mà, lúc này Tiêu Dương chỉ nhẹ nhàng giương mắt nhìn về phía cổng của Phục Đại.

- Cuối cùng cũng tới rồi.

Tiêu Dương nhẹ nhàng tự nói một câu.

- Đừng do dự, mau bắt hắn!

Dương Nham Điền không thể chờ đợi được nữa.

- Dừng tay.

Một giọng nói mạnh mẽ và ngắn gọn vang lên.

Cộp cộp cộp cộp.

Tiếng bước chân vô cùng dồn dập đến gần.

Tóc dài ngang vai, khuôn mặt lạnh lùng, dung mạo xinh đẹp, hai mắt lợi hại nhìn thẳng phía trước.

Người mặc đồng phục cảnh sát, tư thái oai phong không thua kém đấng mày râu.

Bạch Khanh Thành.

Bước thẳng lên sân khấu.

- Khanh Thành?

Dương Nham Điền khẽ cau mày, chợt hỏi:

- Sao cô lại…?

Vẻ mặt Bạch Khanh Thành lạnh lùng, đi thẳng tới, ánh mắt quét qua các vị hình cảnh:

- Bỏ súng xuống.

Nghe vậy, tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên.

- Khanh Thành, cô điên rồi?

Dương Nham Điền lập tức quát mắng:

- Cô nên biết là, bây giờ người mà chúng ta cần phải bắt là một tên ác quỷ vô cùng hung dữ, cô sao lại hạ lệnh như vậy?

Bạnh Khanh Thành nhìn lướt qua Dương Nham Điền:

- Dương đội, chuyện này để cho tôi xử lý. Đêm nay, chắc chắn có thể tìm ra hung thủ thật sự.

Dương Nham Điền lạnh lẽo cười:

- Khanh Thành, tôi biết cô và Tiêu Dương có mối quan hệ cá nhân không tệ, nhưng cô đừng quên, cô là một nhân viên chấp pháp. Hung thủ thật sự ư? Hung thủ đang ở ngay trước mắt, còn phải đi tìm hay sao? Mau bắt Tiêu Dương lại.

- Không được phép bắt.

Giọng Bạch Khanh Thành lúc này đã lớn hơn vài phần, ánh mắt như lưỡi dao nhìn thẳng Dương Nham Điền.

- Bạch Khanh Thành, cô đừng quên, ở đây tôi là lớn nhất.

Dương Nham Điền đã chuyển đến chuyện xuất thân, trầm giọng nói:

- Tôi không cho phép bất cứ chuyện thiên tư trái pháp luật nào được xảy ra trước mặt tôi.

- Thật xin lỗi, Dương đội.

Bấy giờ, Bạch Khanh Thành mới lấy ra tờ giấy trong tay:

- Đây là mệnh lệnh của cấp trên, giao hung án giết hại bảo vệ Phục Đại cho tôi toàn quyền xử lý, bất cứ ai cũng không được can thiệp.

- Cái gì?

Dương Nham Điền biến sắc, khẽ rùng mình mấy cái, bước lên vài bước, túm lấy tờ giấy, đọc đi đọc lại, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được:

- Làm sao có thể?

- Còn nữa…

Bạch Khanh Thành lần nữa lấy ra một tờ giấy khác, nhàn nhạt nói:

- Dương Nham Điền, hiện tại cấp trên nghi ngờ anh cùng với vụ án mua bán thuốc phiện có liên quan. Cho nên… xin lỗi, anh đã bị cách chức rồi. Mời anh theo chúng tôi quay về một chuyến, tiếp nhận điều tra.

Bộp!

Sắc mặt Dương Nham Điền trắng bệch lui về sau một bước, ánh mắt khó tin cực độ nhìn chằm chằm Bạch Khanh Thành, dường như đang nghiệm xem tính chân thật của những lời cô vừa nói, đôi mắt mang vẻ khó tin:

- Khanh Thành, cô…

Ánh mắt Bạch Khanh Thành lạnh lùng, liếc qua Dương Nham Điền, tờ giấy trong tay hạ xuống, trầm giọng ra lệnh:

- Bắt Dương Nham Điền lại.

Vừa nói xong, phần lớn hình cảnh trước đó đang bao vây Tiêu Dương cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Sự xuất hiện của Bạch Khanh Thành, lại còn liên tục đưa đến hai lệnh, đều ngoài khả năng dự đoán của tất cả mọi người, không ai ngờ được sự việc lại phát triển đến mức kỳ dị như vậy.

Dương Nham Điền bị cách chức rồi?

Điều này thật sự quá đột ngột.

Chẳng lẽ vụ án này thật sự có ẩn tình khác?

Sắc mặt Dương Nham Điền đã trắng bệch. Một hồi sau liền lắc đầu, mắt chớp chớp vài cái, lại nhìn vào Bạch Khanh Thành, đột nhiên cười lạnh:

- Tốt! Hay! Được lắm! Lực lượng của Bạch gia hay lắm.

Ngực Dương Nham Điền liên tục phập phồng, ánh mắt mang theo vẻ tức giận:

- Dương mỗ cả đời ở cảnh đội cần cù chăm chỉ. Không ngờ, kết quả lại rơi vào kết cục bị cách chức, điều tra.

Dương Nham Điền biết rõ, với một mình Bạch Khanh Thành, tuyệt đối không thể làm được những chuyện này, nhưng với Bạch gia sau lưng Bạch Khanh Thành lại hoàn toàn có thể.

- Dương Nham Điền, rốt cuộc anh cần cù chăm chỉ, hay là một con sói trắng mà cảnh đội nuôi đã vài chục năm, sẽ biết ngay thôi.

Bạch Khanh Thành khoát tay.

- Bắt lại!

Mấy vị hình cảnh mà Bạch Khanh Thành đem tới liền bước nhanh tới.

Cạch.

Tiếng còng lạnh như băng chụp lên cổ tay của Dương Nham Điền.

- Súng của các anh toàn bộ đều tịch thu lại.

Bạch Khanh Thành một lần nữa lạnh giọng nói.

Tiêu Dương chậm rãi đi tới trước Bạch Khanh Thành, ánh mắt tán thưởng:

- Có hơi vượt quá dự liệu của tôi.

Lông mày Bạch Khanh Thành nhanh chóng xẹt qua tia vui mừng, nhưng trong tích tắc lại khôi phục vẻ bình tĩnh, lập tức quay người.

- Chuẩn bị xuất phát đi, mục tiêu đã xác định rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️