Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 138: Nể tình cô là con gái (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Miệng đầy máu tươi chảy ra, một chân bị gãy.

- Vừa rồi…chính là anh nói…thiếu nữ thiên tài chỉ là một người què mà thôi phải không?

- Không…

Người này sợ hãi toàn thân run lên.

- Tôi không có.

- Tôi nói rồi, không cần trả lời.

Bộp…bịch.

Âm thanh gãy gọn vang lên, thoạt nhìn cây tiêu bằng trúc rất bình thường, rơi vào tay Tiêu Dương lại biến thành một vũ khí cứng cáp hơn cả ống côn, hung hăng đánh xuống.

Một cánh tay, vung lên rồi hạ xuống.

Không hề do dự.

Không chậm không nhanh.

Toàn bộ quá trình không hề có nửa điểm xao động, ánh mắt lạnh lùng, bộ pháp ổn định, khí tức bình tĩnh.

Dương Nham Điền nghiến răng nghiến lợi để xem cảnh tượng này.

Còn Quân Thiết Anh, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên chiếc khăn lông, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn một mình Tiêu Dương.

- Không…

- Á…

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Từng người từng người ngã xuống.

Sân khấu của buổi tiệc tối chào đón người mới, dường như đã trở thành nơi phán quan tuyên án phạt của tu la địa ngục

- Cảnh sát, mau cứu chúng tôi.

Bị đánh gãy chân nằm trên mặt đất kêu rên, còn chưa dí súng tới mà tinh thần đã sụp đổ rồi, lại không dám chạy, chỉ dám hướng về phía đám hình cảnh khóc lóc kên than.

- Chúng tôi đều là người xấu, chúng tôi làm rất nhiều chuyện xấu. Cảnh sát, chúng tôi xin tự thú, mau bắt chúng tôi về đi. Bắt chúng tôi về đi.

- Ngày hôm qua tôi có đi ăn cướp, bây giờ tôi xin tự thú.

- Một năm trước tôi có làm nhục một cô gái, là tôi. Bắt tôi về đi.

Tinh thần sụp đổ, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, nhất là khi nhìn thấy cây tiêu trong tay Tiêu Dương vung xuống, càng kích động kịch liệt, hai chân như nhũn ra. Thân ảnh Tiêu Dương càng tới gần, càng nhao nhao lên kêu khóc nói năng lộn xộn, tự quở trách tội của mình.

Thời khắc này, bọn chúng tình nguyện bị bắt vào tù ngồi, chứ không muốn chịu đựng sự trừng phạt của ác ma trước mắt này.

Điên rồi.

Hắn thật sự điên rồi.

Trong mắt phần đông hình cảnh, giờ phút này Tiêu Dương giống như một tên điên, hành vi đã không cân nhắc tới hậu quả nữa.

Trong tay của hắn có súng, không có một vị hình cảnh nào dám xông lên vào lúc đó.

Trơ mắt nhìn cảnh tượng vô cùng chướng mắt này.

Bịch…bịch… bịch.

Vô số cơ thể ngã xuống.

Đám bảo vệ mà Lâm Tiểu Thảo dẫn đầu lúc này cũng trợn mắt há mồm nhìn, không ai ngờ Tiêu Dương lại điên cuồng đến như vậy.

- Tổn thương đại tiểu thư thì phải trả giá.

Trong lòng Tiêu Dương lại vô cùng rõ ràng.

Bản thân lần này bị vu oan, chưa biết lúc nào mới có thể rửa sạch nỗi oan này, cho nên lúc không ở bên cạnh Quân Thiết Anh, Tiêu Dương nhất định phải mượn cơ hội này giáo huấn cho những người dám làm tổn thương Quân Thiết Anh một trận.

Trong lòng suy nghĩ, là tay liền làm theo.

Tiêu Dương ra tay rất quyết đoán tàn nhẫn, hai mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

- Đừng mà.

- Là có người trả tiền cho chúng tôi, sai chúng tôi làm chuyện này.

Giọng sụp đổ vang lên.

- Ai?

- Tôn Thiến Thiến.

Bộp!

Bịch!

Trên sân khấu, người thanh niên mặc đồng phục cũng té xuống mặt đất kêu thảm đau đớn.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói, không chỉ là người bị thương mà là tra tấn tinh thần. Lúc này, bọn họ chỉ muốn đau đớn đến ngất đi ngay, vậy thì không cần phải chịu đựng những đau đơn thấu tim này nữa.

- Tôn Thiến Thiến ư?

Tiêu Dương cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên, nghiêng mặt nhìn về phía một bên sân khấu.

Trong tích tắc đã nhìn thấy thân ảnh đang ngây ra như phỗng kia.

Trong khoảnh khắc, Tôn Thiến Thiến vốn đang ngây người ra cũng định thần trở lại, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, liên tục lắc đầu, hai mắt hiện lên vẻ không cam tâm:

- Vô dụng! Một đám cảnh sát mà để cho một người tùy ý làm xằng làm bậy.

Tôn Thiến Thiến tức giận đến mức ngực không ngừng run rẩy. Nhưng lúc vừa chạm tới ánh mắt lạnh như băng kia của Tiêu Dương liền run lên, vô thức lùi về sau một bước.

Bước chân Tiêu Dương chậm rãi đi tới.

Đồng tử Tôn Thiến Thiến mở to hơn vài phần.

Hắn định đối phó với mình ư?

Trong tích tắc, khuôn mặt Tôn Thiến Thiến lập tức tái nhợt, một cái tát mà Tiêu Dương cho mình ở phòng ngủ 106 kia, cả đời Tôn Thiến Thiến đều sẽ không quên.

Đó sẽ là sự nhục nhã duy nhất mà cuộc đời này cô phải nhận.

- Mấy người này…đều là do cô phái tới hay sao?

Tiêu Dương nhảy xuống sân khấu, nhẹ giọng hỏi.

Tôn Thiến Thiến cảm thấy một áp lực không biết từ đâu bay tới.

Toàn thân dường như sắp nghẹt thở, thình lình lùi thêm bước nữa.

- Tôi… tôi…

Sắc mặt Tôn Thiến Thiến lúc trắng lúc xanh. Một lúc sau, thở sâu lấy hơi, ánh mắt nghênh đón Tiêu Dương:

- Đúng đấy, thì sao?

Đôi mắt Tôn Thiến Thiến đã hiện lên sự tàn nhẫn.

Trước đây lúc Tiêu Dương cho cô một cái tát, Tôn Thiến Thiến đã tuyên bố sẽ lấy một tay của hắn. Bây giờ, nếu Tiêu Dương dám tát mình lần nữa, Tôn Thiến Thiến thề, nhất định phải giết chết người này.

Ưỡn ngực, ánh mắt lạnh như băng đối mặt với Tiêu Dương.

- Thì thế nào à?

Tiêu Dương nhẹ nhàng cười cười, nhàn nhạt mở miệng:

- Người tổn thương đại tiểu thư, đều phải trả giá.

- Nể tình cô là con gái đấy.

Tiêu Dương mắt nhìn Tôn Thiến Thiến, ánh mắt lạnh lẽo.

Vụt Vụt!

Bộp bộp!

- Á!

Tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên.

Người Tôn Thiến Thiến ngã xuống.

- Đánh gãy hai chân của cô, gấp đôi bọn chúng. Con gái phạm sai lầm, cũng phải trả giá như nhau.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️