Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 136: Dùng thủ đoạn tàn nhẫn để làm chuyện có trách nhiệm. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hốc mắt ươn ướt, Quân Thiết Anh nhịn không được khóc nức nở:

- Ngốc quá. Anh bây giờ bản thân mình còn khó bảo toàn, tại sao không đi đi? Đi đi! Đi xa thật xa vào, bọn họ không dám làm gì tôi đâu.

- Nhưng mà cô chịu tủi thân rồi.

Tiêu Dương đột ngột mở miệng nói, cây tiêu trong tay khẽ vung, phát ra âm thanh rất nhỏ.

- Đại tiểu thư, cô yên tâm, những tủi nhục ở đêm nay, tôi sẽ giúp cô đòi lại từng cái một.

Tiêu Dương khẽ cười, chậm rãi nói:

- Tôi thề!

- Hừ! Có khí khái đấy.

Dương Nham Điền nhịn không được quát lạnh một tiếng, khóe miệng mang theo vài phần khinh miệt. Hôm nay Tiêu Dương đã xuất hiện, hơn nữa còn bị bao vây trùng trùng, có chạy đằng trời:

- Bắt hắn!

- Ai dám?

Tiêu Dương thoáng nghiêm mặt, ánh mắt vốn bình tĩnh trong nháy mắt liền phát ra vẻ lạnh lùng lợi hại, nhìn ra bốn phía.

Lạnh lẽo như băng.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được trong lòng có một cơn gió lạnh lướt qua, không kìm được mà dừng bước.

Ai dám?

Hai chữ này giống như sấm lớn giáng xuống tất cả mọi người.

Toàn thân Dương Nham Điền cũng không khỏi rụt lại một cái, một hồi mới định thần trở lại, ánh mắt lạnh băng lướt qua Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, tôi chính thức cảnh cáo cậu, cậu đã bị bắt. Chẳng lẽ cậu còn dám kháng lệnh bắt sao?

- Đừng nói tôi không cảnh tỉnh cậu, cậu phạm tội giết người, trong quá trình truy bắt, cậu ương ngạnh chống lại lệnh bắt, cho dù cảnh sát sẩy tay giết cậu cũng là hợp pháp.

Tiêu Dương lạnh lùng hỏi lại:

- Ông uy hiếp tôi?

- Cứ cho là vậy đi.

Dương Nham Điền lo sợ Tiêu Dương lại gây nên sóng gió gì đó.

Tiêu Dương chăm chú nhìn chằm chằm vào Dương Nham Điền, đột ngột khóe miệng nhếch lên.

- Không sao, một lát nữa, tôi cũng sẽ uy hiếp ông.

Lời vừa dứt, trong lòng Dương Nham Điền giật thột một cái, vội khoát tay:

- Nhanh!

Hiu hiu hiu!

Tiếng của Dương Nham Điền còn chưa kịp nói hết, trong chốc lát, một làn gió lạnh thổi tới, thân ảnh Tiêu Dương dường như trở nên mơ hồ, giống như bóng cây lắc lư vài cái.

Trong mắt mọi người chỉ còn một bông hoa, cảm giác một làn gió xuân thổi qua.

Biến mất rồi!

- Người đâu?

- Tiêu Dương biến mất rồi.

Tiêu Dương vốn bị mọi người vây quanh ở chỗ này, trong tích tắc liền như hư không biến mất.

Trong lòng Dương Nham Điền càng kinh hãi hơn, vô thức đưa ánh mắt nhìn về phía Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh vẫn ở đây.

- Nhanh.

Dương Nham Điền khoát tay chặn lại, giọng nói trong thời gian ngắn im bặt, thần sắc cũng theo đó mà cứng lại.

Sau lưng, một họng súng đen ngòm trực tiếp chỉa vào gáy của Dương Nham Điền.

Toàn thân như rơi vào hầm băng.

- Nhanh cái gì?

Giọng Tiêu Dương hờ hững vang lên sau lưng Dương Nham Điền:

- Nhanh nổ súng à?

- Hắn ở sau lưng Dương đội.

Sắc mặt tất cả mọi người đều kinh hãi.

- Thả Dương đội ra.

Cho dù là từng người hét lớn, nhưng vì khẩu súng trên tay Tiêu Dương chĩa thẳng vào gáy Dương Nham Điền, tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Mau thả Dương đội ra.

- Thả Dương đội ra.

- Tiêu Dương, anh không nên làm bậy.

Dương Nham Điền không nhịn được nói.

- Giơ tay lên.

Tiêu Dương quát lạnh. Đồng thời, ánh mắt lạnh lẽo quét ra phía trước:

- Các anh có tin là khẩu súng của tôi có đạn không?

Sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Không có ai ngờ được, ở vào cục diện bị bao vây hoàn toàn, Tiêu Dương lại dễ dàng chế phục được Dương đội trưởng như lấy đồ trong túi vậy.

Cho nên tất cả đều là phí công.

Tin hay không tin?

Không ai dám đánh cược.

- Không tin thì tiến lên bắt tôi đi.

Tiêu Dương nhẹ mở miệng:

- Nếu như tin, thì toàn bộ súng trong tay các người, mau bỏ xuống đi.

Phần lớn hình cảnh quay nhìn nhau.

- Bỏ xuống!

Giọng Tiêu Dương vang động như tiếng chuông.

Cạch cạch cạch…

Thậm chí có không ít người trong lúc bị quát lớn này mà trượt tay, rớt súng xuống đất.

- Tiêu Dương, rốt cục anh muốn thế nào?

Lúc này Dương Nham Điền vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh, chậm rãi hỏi:

- Đừng quên, chúng tôi là cảnh sát, đại diện cho cơ quan quốc gia, cậu có lợi hại hơn nữa, có thể chống lại toàn bộ quốc gia không?

- Đại diện quốc gia? Dựa vào các ông à?

Tiêu Dương cười lạnh, căn bản không quan tâm tới đòn tâm lý của Dương Nham Điền, nói tiếp:

- Dương đội trưởng, tôi chỉ muốn xử lý một chuyện trước thôi. Cảnh sát các người, đứng qua một bên đi.

- Xử lý chuyện gì?

Dương Nham Điền trong lòng giật thột.

- Vừa rồi, Dương đội trưởng là dùng thủ đoạn đê tiện để làm chuyện chính nghĩa.

Giọng Tiêu Dương vang lên từ tốn sau lưng Dương Nham Điền:

- Đêm nay, đại tiểu thư của tôi đã chịu tủi nhục rồi, giờ tôi đã xuất hiện, cũng phải vì cô ấy mà lên tiếng.

- Không ai có thể làm chuyện sai trái mà không chịu trách nhiệm.

- Anh Lâm, dẫn bọn chúng lên đây.

Giọng Tiêu Dương lúc này nâng cao vài phần, xuất hiện bên cạnh Dương Nham Điền, khuôn mặt lạnh băng:

- Chăm sóc đại tiểu thư là trách nhiệm của tôi. Tôi chỉ là chuẩn bị dùng thủ đoạn tàn nhẫn để làm trách nhiệm của mình thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️