Dương Nham Điền khẽ mở miệng.
- Tiệc đón người mới đêm nay quả nhiên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Người này nói ngắn gọn, vẻ mặt lập tức hơi nhăn lại:
- Nhưng, đúng lúc Quân Thiết Anh đang chịu đựng tiếng hô của khán giả toàn trường thì…
- Tiêu Dương xuất hiện?
Ánh mắt Dương Nham Điền lạnh lẽo, đưa tay ra ngoài cửa sổ, gảy nhẹ tàn thuốc.
- Không, là một hồi tiếng tiêu kỳ lạ vang lên.
Người này nói tiếp.
- Tiếng tiêu thần bí dường như đem theo một ma lực vô cùng cổ quái, rất nhanh đã khiến cho khán giả bình tĩnh trở lại. Sau đó, cảm xúc của Quân Thiết Anh cũng dần dần ổn định, bắt đầu gảy đàn, hơn nữa còn là một khúc nhạc làm kinh động toàn trường.
Tạch.
Trong xe vang lên một âm thanh ngắn gọn.
Điếu thuốc trong tay Dương Nham Điền vẽ một đường cong rồi rơi xuống trên mặt xi măng, hai con ngươi lúc đó xẹt qua một tia lãnh đạm.
- Sự việc phát triển không lẽ nào lại như vậy?
Dương Nham Điền nhíu mày, chợt khẽ nói:
- Người thần bí thổi tiêu đó, tôi đoán chắc…hắn chính là Tiêu Dương.
- Là Tiêu Dương?
Người ngồi trong xe đều cả kinh.
- Dương đội, có cần các anh em lập tức triển khai lùng bắt khắp Phục Đại không?
- Đừng phí công vô ích.
Dương Nham Điền cười lạnh lắc đầu;
- Còn nhớ vụ cướp ở cao ốc Lam Ấn không? Lúc đó tình huống nguy cấp như vậy, một mình Tiêu Dương đơn thương độc mã còn có thể cứu được Bạch Khanh Thành, điều này đủ cho thấy kẻ này không đơn giản. Với lực lượng của chúng ta ở hiện trường, chưa chắc có thể bắt được Tiêu Dương.
- Dương đội, vậy…chúng ta trơ mắt nhìn Tiêu Dương một lần nữa biến mất sao?
- Không đâu.
Ánh mắt Dương Nham Điền thâm thúy một lần nữa nhìn ra phía trước.
- Đêm nay tiếng tiêu đã vang lên đủ để nói lên rằng, Tiêu Dương vô cùng quan tâm đến cô gái họ Quân đó. Nếu đã như vậy…
- Chúng ta không bắt được hắn, vậy thì cứ để cho hắn tự mình xuất hiện đi.
Tách.
Dương Nham Điền bỗng bật đèn xe, nhìn thẳng về phía cổng Phục Đại, ánh mắt lạnh lẽo:
- Thông báo cho tất cả các tiểu đội đang ở sân khấu của buổi tiệc tối nay của Phục Đại, thu lưới!
- Nhưng…Dương đội, Tiêu Dương sẽ tự mình xuất hiện sao?
- Hắn sẽ xuất hiện.
- Chuyện này…
- Đây là dùng thủ đoạn đê tiện đi làm chuyện chính nghĩa.
……
……
Đèn chiếu xuống, lúc này vị chủ trì buổi tiệc tối nay đã mang theo một nụ cười đầy tính nghề nghiệp bước ra sân khấu, đứng bên cạnh Quân Thiết Anh, mặt hướng về khán giả, mỉm cười:
- Mọi người nói xem, bạn Quân Thiết Anh đã mang đến cho mọi người một khúc Túy vũ địa phủ này có đặc sắc không?
- Đặc sắc!
Giọng đồng thanh vang lên như sấm rền.
Người chủ trì tên là Chu Thiên Lam, là sinh viên năm thứ tư của Phục Đại, đảm nhiệm vị trí người chủ trì cho những buổi tiệc tối của trường không biết bao nhiêu lần rồi, đã trở thành hình ảnh quen thuộc trước mắt, càng hưởng thụ cảm giác được nhiều người ủng hộ, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ, giọng nói tao nhã nhẹ nhàng một lần nữa vang lên:
- Một khúc nhạc túy vũ địa phủ lại khiến người ta say mê như vậy, quả thực đã để lại cho mọi người nhiều cảm giác rung động. Mọi người có muốn nghe bạn học Quân Thiết Anh tiếp tục chơi thêm một khúc nhạc nữa không?
- Muốn.
Tiếng hô như lở sông lở biển, còn bổ sung thêm tiếng hét chói tai.
- Ngoại trừ bạn học Quân Thiết Anh gảy đàn tranh, chúng ta cũng biết, còn có một cao thủ thổi tiêu thần bí, mọi người có muốn biết người đó là ai không?
Chu Thiên Lam dường như muốn kích động không khí của hiện trường một cách triệt để.
- Muốn.
Tiếng hô truyền đến bên tai như sấm sét, sắc mặt Quân Thiết Anh lại thoáng chùng xuống, cô muốn bảo Tiếu Tiêu đẩy mình xuống dưới. Nhưng đang ngồi ở trung tâm sân khấu, lại có đèn chiếu sáng tới, Quân Thiết Anh không có cách nào làm chuyện gì khác, chỉ có cách rướn người về phía trước, cố gắng nhẹ giọng nói:
- Chu học trưởng, tôi nghĩ là tôi nên đi xuống.
Chu Lam Thiên mỉm cười, như không quan tâm tắt chiếc micro đang cầm trong tay, nhẹ giọng nói:
- Bạn học Thiết Anh, đêm nay sân khấu này, tôi sẽ cho bạn một cơ hội nữa được thể hiện tài nghệ của mình.
Chi Lam Thiên nói, khóe miệng vểnh lên cười khẽ.
Vẻ ngoài rất tuấn tú, nhưng lúc này Quân Thiết Anh lại cảm thấy buồn nôn, có cảm giác không thoải mái.
Vài chiếc xe cảnh sát đã xuất hiện lặng lẽ phía sau đám khán giả trước sân khấu.
Tách! Tách!
Tách!
Đèn xe bật chiếu thẳng đến.
- Hành động!
Trong lúc còn chưa có ai kịp phản ứng, cùng lúc với giọng nói bình thản lạnh băng được thốt ra, xung quanh khán giả bất ngờ có một bóng hình hướng về phía sân khấu phóng vọt lên.
- Làm gì vậy?
Ở phía bên cạnh sân khấu, với đội bảo vệ mà Lâm Tiểu Thảo dẫn đầu đang giữ ước chừng khoảng hai mươi ba mươi người, lúc này một người trong đó vẻ mặt lạnh lùng cất bước đi ra, Lâm Tiểu Thảo lập tức hét lớn.
Người này quay người lại, trong tay bất ngờ lấy ra một giấy chứng nhận.
- Cảnh sát đây!
- Cảnh sát?
- Có cảnh sát ư?
- Tại sao lại đột nhiên có cảnh sát xuất hiện ở đây?
Bao gồm cả phần lớn trong đội bảo vệ và Lâm Tiểu Thảo, lúc này hiện trường đột nhiên có chút loạn cả lên.
- Tất cả mọi người đứng yên, không được nhúc nhích.
- Cảnh sát đến phá án.
Ước chừng khoảng hơn mười vị cảnh sát mặc thường phục giống như mũi tên đã lao lên sân khấu, hơn nữa trong thời gian ngắn đã bao quanh lấy Quân Thiết Anh.
Xoạt Xoạt xoạt!
Toàn bộ đều đưa tay vào trong túi, đồng thời cầm nòng súng đen ngòm lạnh băng chĩa về Quân Thiết Anh.
- Không được nhúc nhích.