Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 133: Dùng thủ đoạn đê tiện để làm chuyện chính nghĩa. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Một khúc nhạc chinh phục toàn bộ sân khấu, ngọn đèn sáng chói như dòng nước chảy ôn hòa chiếu trên thân hình màu lam nhạt kia, lúc này dường như đã trở thành tiêu điểm của cả thế giới.

Đôi mắt thanh tịnh như nước nhìn thẳng về phía trước, nháy mắt giống như đã trở nên vĩnh hằng.

Ý cảnh khúc túy vũ vẫn còn vương vấn trong lòng mọi người. Dưới sân khấu, tất cả đều yên tĩnh.

Khuôn mặt yên tĩnh, hoặc như si mê hướng mắt lên vị trí trên sân khấu.

Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, chậm rãi nhưng không thể dừng lại.

Đây là một khúc nhạc đủ để lay động lòng người.

Cầm tiêu hòa âm, kinh động toàn trường.

Tiếng vỗ tay bên tai như vang đến tận mây xanh.

Lúc này, đứng bên cạnh sân khấu là Tôn Thiến Thiến với vẻ mặt ngây dại, đôi mắt kinh hãi chấn động, rất lâu mới định thần trở lại:

- Tại sao lại như thế này? Sao lại thành như thế này? Không thể… không thể… không thể nào.

Khuôn mặt Tôn Thiến Thiến tái nhợt, ngây ra như phỗng, lắc đầu không ngừng.

Khóe miệng vốn đang nở nụ cười kiêu căng lúc này đã cứng lại, mặt không một giọt máu.

Đây hoàn toàn khác hẳn với kịch bản mà bản thân đã dự liệu.

Màn khởi đầu kia quả thật khiến cho cô vô cùng thoải mái. Nhưng hiện tại, Quân Thiết Anh đã tỏa sáng trên sân khấu, một khúc Túy vũ địa phủ làm chấn động toàn trường. Như vậy, những gì mình đã làm trước đó, không ngờ chính là làm nền cho Quân Thiết Anh. Thật là buồn cười hết sức.

- Cô ta rõ ràng đã gần sụp đổ, tại sao lại đột ngột xảy ra chuyện này?

Ánh mắt Tôn Thiến Thiến đầy vẻ không cam lòng, dùng sức nắm chặt hai tay, ngực đeo sợi đai bên dưới không khỏi rung rung, dường như đây mới là sắp sụp đổ.

- Cầm tiêu hòa âm. Đúng rồi, tiêu. Rốt cục là ai đã thổi tiêu?

Đôi mắt Tôn Thiến Thiến toát ra vài phần tức giận. Nếu không phải do tiếng tiêu xuất hiện kịp thời, đêm nay tuyệt đối không diễn ra được khung cảnh như vậy.

Tiếng tiêu thần bí.

Lúc này, không chỉ Tôn Thiến Thiến, mà tất cả mọi người ở bên ngoài đều đang hiếu kỳ thảo luận về tiếng tiêu.

- Trên sân khấu chỉ có một mình Quân Thiết Anh, vậy tiếng tiêu từ đâu truyền tới?

- Chẳng lẽ là ở phía sau sân khấu?

- Có thể thổi được tiếng tiêu hay như vậy, chắc chắn không phải người bình thường.

- Đúng là âm thấp.

Tiếng thảo luận vang lên, người chủ trì vẫn chưa thấy đi ra. Tiếu Tiêu và Hà Tú dường như vẫn còn đắm chìm trong khúc nhạc của đàn và tiêu, nhất thời chưa đi lên đẩy Quân Thiết Anh trở về.

Nhưng lúc này tâm tình Quân Thiết Anh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Anh ấy vẫn ở bên cạnh cô, điều này là đủ rồi.

Khuôn mặt bình tĩnh của Quân Thiết Anh khẽ mỉm cười.

Phía trên ánh đèn chiếu sáng, dưới sân khấu vẻ lờ mờ cũng không ít. Ngoại trừ một số người tán thưởng tự đáy lòng cùng với vẻ mặt đầy sự kinh hãi, lẫn trong đám đông cũng có không ít bóng người có vẻ mặt kỳ lạ.

Bộp!

Một bàn tay đột ngột xuất hiện, nắm vào vai một học sinh mặc bộ đồ màu đỏ.

Người này giật mình, lập tức xoay người, đồng tử nhẹ co lại, cau mày nói:

- Có chuyện gì?

Người đứng ở phía sau chính là Lâm Tiểu Thảo. Lúc này, Lâm Tiểu Thảo nhẹ nhàng nhìn người này nhếch miệng cười:

- Người anh em, hiện nay tôi đang nghi ngờ có một đám người mưu đồ làm loạn trà trộn vào trường học. Theo thông lệ cần phải tiến hành kiểm tra thẻ học sinh, mời cậu lấy thẻ chứng minh ra.

Vẻ mặt gã nam sinh biến hóa, giả bộ sờ vài cái, lúc này ấp úng nói:

- Tôi…thẻ học sinh của tôi đã để ở trong phòng rồi.

Lâm Tiểu Thảo híp mắt cười nói:

- Cậu ở khoa nào, ở tòa nhà nào?

Nam thanh niên khẽ giật mình.

- Tôi…tôi…khoa Tài chính, ở khu…

- Chẳng lẽ là khu A à?

Lâm Tiểu Thảo gợi ý.

- Đúng..

Nam thanh niên vui vẻ nói.

- Đúng là khu A.

Bộp!

Vừa dứt lời, nam thanh niên liền bị nhấc lên, trực tiếp bị kéo thẳng ra sau.

- Khốn nạn, toàn bộ con trai của cả Phục Đại, người có thể ở tòa A chỉ có mình anh Tiêu thôi. Cậu định quanh co sao?

…..

Phía dưới sân khấu, một màn bắt người liền âm thầm diễn ra.

Dưới sự chỉ đạo của Lâm Tiểu Thảo, toàn bộ bảo vệ đều hành động.

Giống như một trận bão tố đang cuồn cuộn.

Từng đôi tay một túm lấy mấy người không thuộc về Phục Đại lôi ra ngoài.

Những người này, đều là do Tôn Thiến Thiến phái tới.

Cũng chính vì có những người này, lúc Quân Thiết Anh lên sân khấu vừa bị đứt dây đàn, mới ngay lập tức tạo nên những tiếng hô thành từng đợt như vũ bão.

Nhưng, ngoại trừ những người này, phân tán ở bốn phía sân khấu vẫn còn có một nhóm người khác.

Đại đội hình cảnh đang mặc thường phục.

Bộp!

Cánh tay Lâm Tiểu Thảo lại đặt lên vai một người:

- Người anh em, trông lạ mặt quá nhỉ.

Một gã xoay người lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lâm Tiểu Thảo.

- Có chuyện gì?

- Theo tôi ra ngoài một chuyến.

Lâm Tiểu Thảo nhếch miệng, lập tức quay người.

Bên ngoài cổng Phục Đại có vài chiếc xe cảnh sát đang đậu, đèn xe tắt biến. Bên trong một chiếc xe cảnh sát, nhìn xuyên qua cửa kính, một điểm sáng của đốm lửa lóe lên.

Vô cùng yên tĩnh.

Đột nhiên, một âm thanh tít tít vang lên.

- Có chuyện gì?

Một người cầm bộ đàm lên, nhẹ gật đầu:

- Hiểu rồi.

Chợt quay mặt nhìn về phía bên vừa có đốm sáng lóe lên đó, mơ hồ hiện ra một khuôn mặt của một người trung niên, mũi cao thẳng như chim ưng, hai mắt khẽ nhắm, nhẹ nhàng thở ra một hơi, màn sương màu trắng bắt đầu bao phủ…

- Dương đội.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️