Sắc mặt Tiếu Tiêu giận dữ:
- Mình đi tìm cô ta tính sổ.
- Tiếu Tiêu.
Hà Tú vội kéo Tiếu Tiêu lại:
- Đừng xúc động. Bây giờ không phải là lúc tìm cô ta tính sổ đâu.
- Lên đẩy Thiết Anh xuống đã.
- Đợi đã.
Hà Tú đột ngột dừng bước, vẻ mặt có chút ngây ra.
Tiếu Tiêu khẽ giật mình, nhìn Hà Tú:
- Sao vậy?
- Cậu nghe đi, đây là tiếng gì?
Một thanh âm như có như không, như xa như gần bay khắp không gian.
- Tiếng gì?
- Cậu nghe một chút đi, giống tiếng gì?
Phảng phất đến từ trong làn gió, dần dần, dần dần truyền đến tai của mọi người.
Tiếng nhạc du dương văng vẳng trong bóng đêm.
- Tiêu.
- Là tiếng thổi tiêu.
- Hay quá.
Tiếng tiêu giống như nước chảy róc rách quét qua khuôn mặt của mọi người, chảy dọc tâm hồn, như có tác dụng gột rửa tâm hồn vậy.
Thanh âm kêu gào bỗng nhiên theo tiếng tiêu truyền đến dần dần nhẹ lại.
Tiếng tiêu du dương, như dòng nước trong vắt rót vào từng góc bất lực bàng hoàng của Quân Thiết Anh.
Cơ thể mềm mại run lên.
Đôi mắt hoảng sợ lo lắng không yên trong nháy mắt liền sáng lên khác thường, giống như trong bóng tối đụng phải luồng sáng, một lần nữa chiếu sáng trái tim lạnh lẽo.
Đôi mắt ướt rồi.
Vào khoảnh khắc như rớt vào hầm băng, nhận hết cái lạnh lùng của nhân gian, Quân Thiết Anh còn cắn chặt răng, không một giọt nước mắt rơi xuống. Nhưng lúc này lại nhịn không được, nước mắt không kìm được trượt xuống trên khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết. Nước mắt óng ánh, khiến người ta phải thấy đau lòng
Tiếng tiêu du dương đã gửi cho Quân Thiết Anh một tin tức rất rõ ràng.
Tiêu Dương quay về rồi.
- Tiêu Dương, anh ấy ở bên cạnh mình.
Lúc này Quân Thiết Anh cảm giác toàn thân đã được bao bọc ấm áp, trên khuôn mặt nước mắt tràn đầy bỗng nở một nụ cười khiến lòng người rung động.
Nụ cười xinh đẹp nhất, chính là nụ cười trong nước mắt.
Mặc dù muốn say, tôi cũng sẽ không để cho cô say một mình. Nếu muốn nhảy, cũng có tôi nhảy cùng cô, cùng túy vũ địa phủ.
Túy vũ địa phủ, vì cô mà cùng nhảy.
Ánh mắt Quân Thiết Anh lặng lẽ khép lại, để cho giọt nước mắt cuối cùng chảy xuống, hai con ngươi xinh đẹp mới từ từ mở ra.
Mười ngón tay nhỏ như ngọc, trắng nõn như hành tây nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, thanh âm bình tĩnh, xuyên thấu rành mạch, truyền xuống sân khấu.
- Say…vũ…địa…phủ.
Dây đàn lay động, tiếng tiêu cộng hưởng.
Một khúc nhạc bao hàm cảm xúc của Quân Thiết Anh trong nhiều năm qua. Tâm huyết bao năm, khúc Túy vũ địa phủ cuối cùng vào lúc này đã thể hiện được tư thái của nó trước nhân gian.
Hợp tấu cùng tiếng tiêu, tiếng đàn uyển chuyển quyện với tiếng tiêu, u tĩnh tràn vào trái tim của tất cả mọi người dưới sân khấu.
Dưới sân khấu, lần lượt từng khuôn mặt đều yên lặng.
Không một tiếng động, lẳng lặng lắng nghe, cảm nhận khúc nhạc của Quân Thiết Anh.
Vừa say vừa múa, vừa mơ vừa tỉnh, một khúc ca một đời người, một đời một tấm lòng nguyện theo.
Túy vũ có ba khúc chính.
Như thổ lộ hết, như tiếng hét, như nghẹn ngào, như thê lương, như thảm đạm, như máu nóng…
Như bướm, như gió xuân, như thác nước, lại như trống trận, như ngựa sắt, như chim bay…
Như si mê, như đắm chìm, như quên, như mê man, như sa mạc, như say như chết.
Tâm trí tất cả mọi người đều theo ba tiết tấu chính mà dao động, trong đầu dường như cũng theo đó mà thể hiện một số hình ảnh tương ứng.
Một khúc nhạc có một không hai, có tiếng tiêu cùng hòa, Túy vũ địa phủ.
Người nghe đều mê say.
Phảng phất có thể thấy bóng dáng người mặc một bộ quần áo màu lam nhạt đang dịu dàng đi trên tiếng nhạc của khúc nhạc say lòng người đó, trên địa phủ chỉ có hình phản chiếu do ánh lửa chiếu lên vách tường, xoay nghiêng múa.
Tưng!
Tưng! Tưng! Tưng!
Dây đàn lại đứt lần nữa.
Nhưng lúc này, lại không có bất kỳ tiếng hô nào, cũng không ít người vẻ mặt chấn động.
Tách tách tách.
Ánh mắt tập trung vào bóng hình xinh đẹp dưới ánh đèn. Bên trên chiếc đàn tranh bất ngờ còn sót lại một sợi dây cuối cùng.
Túy vũ vẫn chưa kết thúc.
Đây là khúc thứ tư mà Tiêu Dương để lại cho mình.
Đàn đứt dây vẫn gảy, một tấu khúc tấu bằng một dây.
Như ý xuân, như sinh cơ, như chồi cây, như gió nhẹ, như mưa phùn, như ánh đèn sáng tỏ.
Phảng phất giống như một làn gió xuân thổi qua dưới sân khấu, mang theo sức sống bừng bừng chiếu lên khuôn mặt mọi người, không kìm lòng được đều hiện lên nụ cười thư thái cực điểm.
Khúc cuối cùng của Túy vũ địa phủ là để cho điệu nhảy túy vũ mang theo ý xuân vào nhân gian.
Chỉ có một dây đàn được gảy lên, nhưng lại mang đến cảm giác cả linh hồn cũng đang xúc động.
Một khúc ca, điệu múa say mê.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt dây đàn, ánh mắt thanh tịnh bình ổn chậm rãi nâng lên, nhìn xuống phía dưới sân khấu.
Một hồi lâu.
Tiếng vỗ tay như sấm, chấn động mây cao.