Dường như đã có âm mưu từ trước, từ một vài người lác đác vang lên, dần dần càng lúc càng lớn. Rất nhanh, một số người hiểu chuyện cũng không khỏi hùa theo, hơn nữa ánh mắt đều tập trung vào một thân ảnh nhỏ bé mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt ngồi trên xe lăn dưới ánh đèn.
Hư! Hư! Hư!
Cút xuống đi.
Thậm chí còn có người cầm chiếc đèn được phát khi mới đến tiệc đón người mới tối nay chiếu lên.
Một khung cảnh hỗn loạn.
Đương nhiên, cũng không ít người vẻ mặt kinh ngạc, có cảm giác trở tay không kịp, hoặc là khó có thể tiên đoán được. Theo lý mà nói, dây đàn đứt, cũng không gây nên phản ứng lớn như vậy. Chỉ là, phần lớn nhân loại đều là loại người hùa theo đám đông. Lúc bắt đầu chỉ có vài tiếng hô, khiến cho người khác có cảm giác là người trên sân khấu kia quả thật đã phạm sai lầm lớn nào đó, sau đó liền dần hô theo.
Hô đến long trời lở đất.
Trong khoảnh khắc, Quân Thiết Anh có cảm giác khó thở.
Khuôn mặt trắng bệch, bờ môi khô như muốn nứt ra, ánh mắt hiện lên vẻ lo sợ không yên. Tiếng hô chói tai ầm ĩ khiến Quân Thiết Anh như quay về cơn ác mộng ngày xưa. Lần đầu ngồi xe lăn ra ngoài đường, cô đã phải chịu đựng những lời nói lạnh nhạt, châm chọc khiêu khích, ánh mắt kỳ thị, chỉ trỏ bàn tán.
Khoảnh khắc ấy, tứ cố vô thân, cô đơn cực điểm, cảm giác bàng hoàng trước nay chưa từng có.
Giống như trần gian này lạnh lẽo như băng, không tồn tại tình cảm hay sự ấm áp.
Tất cả giống như ảo ảnh. Ánh mắt Quân Thiết Anh giờ đã trở nên mông lung. Giờ phút này, cô không biết nên dùng cách nào để ứng phó với cục diện trước mắt. Cô muốn đánh đàn trong khi đời người vô tình, nhưng vẫn nguyện say một vũ khúc địa ngục, thổ lộ hết sự bi thương trong lòng mình, nhưng dây đàn đứt rồi.
Hai tay run rẩy lạnh buốt vuốt chiếc đàn tranh. Trong đầu, một bóng dáng anh tuấn từ từ xuất hiện.
- Tiêu Dương…
Khoảnh khắc này, miệng Quân Thiết Anh không khỏi lầm bầm hai chữ:
- Anh ở đâu? Anh ở đâu? Anh có đang nhìn tôi không?
Đèn vẫn chiếu vào bóng dáng mảnh khảnh đang yếu đuối vô cùng.
Tiếng hô hào phía dưới sân khấu không hề dừng lại, ngược lại càng có xu thế to rõ hơn.
Không ai nghĩ rằng ở trên sân khấu đại tiệc chào đón người mới Phục Đại, lại xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Khiến lòng người chấn động, kinh hãi, run sợ.
- Rốt cục là chuyện gì?
Lúc này, rất đông các vị lãnh đạo đang ngồi ở hàng thứ nhất nhịn không được nhìn nhau. Sắc mặt phó hiệu trưởng Tô Thắng Kỷ giận dữ, yêu cầu mọi người dừng âm thanh. Nhưng lúc này, mặc dù có người thấy Tô Thắng Kỷ đứng lên, nhưng trước một dàn tiếng hô vang trời, giọng của Tô Thắng Kỷ còn chưa truyền đi đã bị đè nát.
Rất ít người có thể nghe thấy giọng của Tô Thắng Kỷ.
- Người chủ trì, người chủ trì tiệc tối nay đâu?
Tô Thắng Kỷ tức giận vỗ bàn. Nhìn bộ dạng bất lực yếu đuối đang ở trên sân khấu kia, không khỏi nổi trận lôi đình.
- Nhanh bảo người chủ trì đi ra, ngăn cản trò hề này lại.
Nếu truyền ra ngoài, tố chất của học sinh Phục Đại chỉ sợ sẽ giảm đi rất nhiều trong mắt không ít người.
Chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất, Tô Thắng Kỷ hiểu rõ thân phận của cô bé yếu đuối kia.
Người của Quân gia không dễ tùy tiện bị sỉ nhục, cho dù chỉ là một đứa bỏ đi.
Lúc này, Tôn Thiến Thiến ăn mặc cực kỳ táo bạo, vẻ mặt tươi cười, xinh đẹp rạng ngời, bộ ngực đẫy đà không ngừng rung rung, khiến cho không ít người xung quanh âm thầm nhìn trộm rồi lặng lẽ nuốt nước miếng.
- Quân Thiết Anh, đấu với tôi, cô còn không xứng.
Vẻ tươi cười của Tôn Thiến Thiến vừa thu lại, khuôn mặt liền chuyển lạnh như băng, ánh mắt lợi hại đến cực điểm, cười lạnh:
- Tôi nói rồi, tôi không chỉ cần cô thất bại, mà còn phải khiến cô phải mất mặt, xấu hổ. Hừ, văn khoa trạng nguyên, thiếu nữ thiên tài à? Bây giờ, cô chỉ là một con vịt xấu xí dưới ánh đèn kia, nhận lấy hết sự phỉ nhổ của vạn người thôi.
Trong lòng Tôn Thiến Thiến tràn đầy khoái cảm trả thù, khóe miệng kiêu căng nhếch lên, nhìn cảnh tượng trước mặt không chớp mắt. Không. Đúng hơn là đang thưởng thức. Đây tuyệt đối là một bộ phim hay nhất mà cả đời cô từng xem.
- Tránh ra! Tránh ra!
Lúc này, tiếng bước chân vội vã vang lên, đồng thời có một lực mạnh đẩy Tôn Thiến Thiến đang đứng cạnh sân khấu ra.
- Anh là ai?
Tôn Thiến Thiến nhướng mày.
Bóng dáng kia không để ý đến Tôn Thiến Thiến, bước nhanh lên sân khấu, đồng thời trong tay cầm một chiếc đàn tranh.
Chính là Lâm Tiểu Thảo.
Lúc này, Lâm Tiểu Thảo rất nhanh đem đàn tranh đến bên Quân Thiết Anh, thay cho chiếc đàn đã bị đứt dây, vẻ mặt nghiêm túc xoay người bước đi xuống.
- Hừ! Thay đàn à?
Tôn Thiến Thiến cười kiêu căng:
- Tình huống như hiện tại, cho dù cô có đàn ra được tiếng đàn của tiên, cũng không ai có thể nghe lọt đâu. Quân Thiết Anh, cô thua chắc rồi, thua đến thảm hại.
- Ta khinh!
Lâm Tiểu Thảo vừa mới đi xuống sân khấu, nhịn không được, nhổ vào gần Tôn Thiến Thiến một cái.
Thấy vậy, vẻ mặt Tôn Thiến Thiến lạnh lại:
- Anh là ai?
- Thảo!
- Anh dám mắng tôi à?
Khuôn mặt Tôn Thiến Thiến trầm xuống.
Lâm Tiểu Thảo cũng cạn lời, chẳng phải vừa mới nói với cô ta là Thảo sao?
- Đúng là một người chanh chua thích gây sự.
Lâm Tiểu Thảo khinh thường lắc đầu, không để ý đến Tôn Thiến Thiến:
- Chẳng trách anh Tiêu nói, đàn bà và tiểu nhân là khó dạy.
- Anh…
Tâm tình Tôn Thiến Thiến trong nháy mắt bị Lâm Tiểu Thảo phá hỏng một nửa.
Hư hư hư…
- Cút xuống đi!
- Cái gì mà thiếu nữ thiên tài Quân Thiết Anh? Tôi thấy chỉ là một người què mà thôi.
Tiếng hô dưới sân khấu vẫn như gió lốc cuộn đến, hơn nữa còn lẫn thêm không ít tiếng khó nghe. Giờ này, người chủ trì tiệc tối dường như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng đâu.
- Tú Tú, làm sao bây giờ?
Lúc này Tiếu Tiêu nhịn không được lo lắng nhìn Hà Tú hỏi:
- Thiết Anh bây giờ đang ở trên sân khấu không biết sẽ cảm thấy khó chịu thế nào, hay là… chúng ta đẩy Quân Thiết Anh xuống đây đi, mình không nhìn tiếp được.
Hốc mắt Tiếu Tiêu có chút đỏ bừng.
- Là có người cố ý hại Thiết Anh.
Hà Tú nhíu chặt lông mày.
- Tôn Thiến Thiến?