Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 129: Cút xuống đi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Cảnh đêm như bạc.

Sân trường Phục Đại xuất hiện trong cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, trai gái tụm năm tụm ba lần lượt tiến vào sân khấu của buổi tiệc chào đón người mới.

Tiếng hát mang theo giai điệu đang len lỏi trong từng ngóc ngách của sân trường.

- Thiết Anh, cậu còn chưa chuẩn bị xong à? Sắp xuất phát rồi.

Trong phòng ngủ, Tiếu Tiêu thúc giục một hồi.

Quân Thiết Anh ngẩn người ngồi trên xe lăn, tay cầm điện thoại.

Nghe vậy, một lúc sau mới hồi tỉnh, gật đầu:

- Ừ.

Đêm nay buổi tiệc chào đón người mới, đối với Quân Thiết Anh mà nói cũng là một ngày vô cùng đặc biệt.

Khúc Túy vũ địa phủ kia sẽ chính thức được trình diễn.

- Đây là ca khúc mà mình và anh ấy cùng sáng tác.

Quân Thiết Anh yên lặng tự nhủ, đưa mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ:

- Mình tin rằng anh ấy nhất định đang nhìn mình.

- Anh ấy đã từng nói, muốn nghe mình biểu diễn ca khúc Túy vũ địa phủ này trên sân khấu.

- Tiêu Dương, tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.

Giờ phút này, chuông điện thoại di động bỗng vang lên.

Trong nháy mắt, Quân Thiết Anh chợt kích động, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng đẩy bánh xe ra phía sân thượng, rồi bắt điện thoại.

- Cha…

Giọng nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ kiềm chế.

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc.

Một lát sau, giọng của một người trung niên chậm rãi vang lên:

- Nhu Anh, người mà con nói đó đích thực là hung thủ giết người.

- Không.

Quân Thiết Anh siết chặt chiếc điện thoại, bờ môi nhỏ khẽ run, rồi thở sâu một hơi:

- Cha, đừng xem con là đứa bé ba tuổi nữa, con chỉ muốn biết, Tiêu Dương… có phải là do người của Quân gia gài bẫy hãm hại không?

- Hồ đồ!

Giọng bên kia điện thoại chợt uy nghiêm:

- Nhu Anh, con là người của Quân gia, sao có thể nói ra lời như vậy?

Quân Thiết Anh một tay cầm điện thoại, tay còn lại nắm chặt lại, móng tay hơi bấm vào da thịt, trong lòng càng cay đắng, người của Quân gia ư?

Bình tĩnh một hồi lâu, Quân Thiết Anh một lần nữa lên tiếng.

- Con phải cứu anh ấy.

Đầu bên kia điện thoại im lặng, sau một lúc, giọng nói lạnh băng vang lên.

- Nhu Anh, con hãy cứ an tâm đến trường đi, cha sẽ sắp xếp cho con một người chăm sóc thích hợp hơn. Tiêu Dương, hắn không xứng.

Giọng trầm thấp nói tiếp:

- Tội mà hắn phạm lần này kể cả ông trời cũng không cứu được hắn.

- Chẳng lẽ chính vì anh ấy ở bên cạnh con?

Quân Thiết Anh dường như không kiểm soát được cảm xúc, nước mắt chực trào ra trên mặt, dường như trong nháy mắt cả ngàn vạn từ ngữ muốn từ cổ họng ào ra:

- Mấy năm nay, sự lạnh nhạt của các người đối với con còn chưa đủ sao? Cả đời này của con thật sự chỉ có thể làm công cụ cho các người hay sao? Tại sao vậy? Tại sao? Con là con gái ruột của cha cơ mà.

Đối mặt với nước mắt của Quân Thiết Anh, đầu bên kia điện thoại chỉ có sự yên lặng.

Rất lâu…

- Quân Hoa Thừa, con hận cha.

Cạch.

Nước mắt cùng với điện thoại cùng lúc rơi xuống đất.

Ở một biệt thự xa hoa, trong phòng, một người đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng, lúc này đang ngồi bất động như thiết trụ, tay phải khẽ run run. Nghe giọng nói run rẩy trong điện thoại, đôi mắt lợi hại như chim ưng lúc này không khỏi nhẹ nhàng nhắm lại.

Một hồi lâu sau, từ từ mở mắt ra, nhìn lên tấm ảnh trên bàn, khẽ thở dài, trong lòng vô cùng lo lắng.

- Cha xin lỗi, một ngày con chưa thể đứng lên, cái nhà này sẽ không có chỗ đứng của con. Về phần Tiêu Dương…

Trong ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn:

- Cho dù lần này hắn không gặp chuyện, ta cũng sẽ không tùy ý để cho hắn và con tiếp tục như vậy được.

Gió đêm lạnh lẽo quét qua, chiếc điện thoại của Quân Thiết Anh đã rơi xuống trên chiếc chăn lông đột vang lên mấy tiếng kêu tít tít.

Một lúc sau, Quân Thiết Anh từ từ cúi đầu.

Một tin nhắn đến từ số lạ.

Tiện tay ấn xem.

Trong tích tắc, toàn thân không khỏi kích động.

- Tôi ổn. Tối nay, tôi sẽ cùng cô túy vũ.

Cầm chặt điện thoại, nhìn lại đoạn tin nhắn dài mười chữ kia.

- Anh ấy không sao.

Chuyện này so với bất cứ tin tức nào khác có thể khiến cho Quân Thiết Anh cảm thấy kích động. Từ lúc sáng nghe tin, Tiêu Dương bị truy nã toàn thành phố, trong lòng Quân Thiết Anh luôn căng thẳng, sợ Tiêu Dương sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mãi cho đến khi tin này chuyển tới.

- Nhớ cẩn thận.

Quân Thiết Anh gửi lại vài chữ, sau đó bình tĩnh trở lại, rồi từ từ chuyển bánh xe lăn đi ra bên ngoài.

Ánh đèn chiếu sáng lấp lánh toàn bộ sân khấu.

Người tập trung trước sân khấu càng lúc càng nhiều. Không ít người hóa trang, chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn đang lục tục xuất hiện.

Đại đội trưởng đội hình cảnh, trong phòng hội nghị.

Phó đội trưởng Dương Nham Điền chủ trị, vụ án Tiêu Dương giết người đã giao cho Dương Nham Điền toàn quyền phụ trách.

- Truy bắt đã một ngày, Tiêu Dương giống như đã bốc hơi khỏi thế giới vậy, mọi người có ý kiến gì không?

Dương Nham Điền quét mắt qua mấy người trước mặt.

- Báo cáo Dương đội, tôi đã kiểm tra tư liệu về Tiêu Dương, cả nước có không ít người tên Tiêu Dương. Nhưng sau khi kiểm tra đối chiếu, tất cả đều không phải là người mà chúng ta tìm, bước đầu nghi ngờ người này sử dụng tên giả.

- Tại sao hắn không dám dùng tên thật? Chẳng lẽ tên này có tiền án gì đó? Lập tức lấy hình tư liệu của hắn đi điều tra xem, cần phải xác định thân phận thật của hắn mới có thể bắt được Tiêu Dương.

- Rõ!

Ánh mắt Dương Nham Điền dời qua Bạch Khanh Thành:

- Khanh Thành, vụ giết người này, cô có ý kiến gì không?

Nghe vậy, Bạch Khanh Thành khựng lại, liền nói:

- Bây giờ việc cấp bách đương nhiên là tìm được Tiêu Dương, nhưng ngoài ra, chúng ta vẫn phải điều tra rõ ràng chân tướng gây nên vụ án. Tôi đã thẩm tra Trần Bình, nhưng từ lời y nói cũng không biết được giữa Tiêu Dương và người chết có bất cứ mâu thuẫn gì. Đây là một điểm đáng ngờ lớn của vụ án.

- Không loại trừ là giết người do say rượu.

Dương Nham Điền suy tư một hồi, trầm giọng nói:

- Căn cứ theo tư liệu cho thấy, ở Phục Đại, Tiêu Dương có mối quan hệ không tệ đối với một nữ sinh tên là Quân Thiết Anh, cô gái này hình như cũng có quen biết Khanh Thành cô đúng không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️