Dương Nham Điền liền cố ý xoay người lại.
Trong một khắc, nòng súng đen ngòm lạnh như băng chỉ vào ông ta, đồng thời đôi mắt lạnh lẽo ở phía sau bỗng trở nên thô bạo, đột nhiên kéo khẩu súng trong tay.
Cạch!
Trong tích tắc, Dương Nham Điền cảm giác toàn thân đổ mồ hôi lạnh giống như vừa mới dầm mưa, thấm ướt bộ đồng phục cảnh sát, đồng tử đột nhiên mở lớn.
- Không có đạn?
Một giọng nói kéo Dương Nham Điền trở về từ quỷ môn quan. Nhưng khi Dương Nham Điền còn chưa kịp phản ứng, cái tay còn lại của Tiêu Dương đã giơ cây còn lại lên:
- Khẩu súng này chắc không trùng hợp đến nỗi cũng không có đạn chứ?
Giờ khắc này, tuy ngoài mặt Dương Nham Điền cố gắng duy trì vẻ trấn tĩnh, nhưng trong lòng không nhịn được mà nhảy dựng lên.
Hắn dám nổ súng.
Hắn quả thật dám nổ súng.
Sự tự tin trong lòng Dương Nham Điền trong nháy mắt đã mất đi chín phần, bờ môi hơi tái nhợt, đối mặt với Tiêu Dương.
- Tiêu Dương, cậu phải nghĩ kỹ hậu quả.
Dương Nham Điền mở miệng.
- Giao lộ hai trăm mét phía trước, rẽ.
Giọng Tiêu Dương lạnh như băng vang lên, ánh mắt giống như sao:
- Nếu không rẽ, chết.
Chết!
Giọng nói gần như bức tới đường cùng.
Hự!
- 150 mét.
Ngón tay Tiêu Dương nhẹ nhàng đặt tới, ngón cái khẽ động.
- 100 mét.
Đây là lúc đếm ngược đến lúc chết.
Dương Nham Điền đối mặt với Tiêu Dương, định tìm kiếm một tia lùi bước hoặc khiếp sợ từ trong ánh mắt của hắn, nhưng thứ mà ông thấy chỉ có lạnh như băng.
- 50 mét.
Nóng súng đen ngòm toát ra hơi lạnh, trong chốc lát đã dí sát đầu Dương Nham Điền.
Càng tới gần…
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên một nụ cười lạnh thấu xương, ngón tay từ từ phát lực.
Ngàn cân treo sợi tóc.
- Rẽ đi.
Dương Nham Điền cuối cũng cũng không dám lựa chọn đánh bạc với Tiêu Dương có dám nổ súng hay không, quát to.
Hai người giằng co, hình cảnh lái xe sớm đã chuẩn bị tâm lý, lúc này lập tức chuyển tay lái.
Két.
Xe rẽ sang một con đường khác.
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện gì vậy? Xe của Dương đội sao lại rẽ đi vào lúc này?
- Đuổi theo mau, có thể xuất hiện biến cố rồi.
Xe cảnh sát ở đằng sau trong thời gian ngắn đột nhiên hú còi, rất nhanh đuổi theo.
Trong xe cảnh sát, ánh mắt Tiêu Dương nhìn thẳng Dương Nham Điền, họng súng vẫn chĩa thẳng.
- Tiêu Dương, cậu chạy không thoát được đâu.
Dương Nham Điền chậm rãi nói:
- Cậu tự tin có thể lẩn trốn khỏi sự lùng bắt của toàn thành phố sao? Hơn nữa, cậu có biết, cưỡng ép cảnh sát, bắt giữ và hành hung nhân viên chấp pháp, hành vi của cậu đã cấu thành phạm tội rồi không?
Ánh mắt Tiêu Dương vẫn lạnh như băng:
- Không cần nói nhiều, xoay người lại.
Dương Nham Điền còn định nói tiếp, lại bị họng súng của Tiêu Dương nhắm ngay miệng, lời nói ra tới miệng lại nuốt vào.
- Đến Bất Quy Lộ.
Tiêu Dương nói với người lái xe bên cạnh.
Hiện tại trong tay Tiêu Dương cầm súng, thao túng tính mạng của tất cả mọi người. Vị hình cảnh này cũng không dám chậm trễ, lập tức lái xe đi thẳng.
Xe cảnh sát đuổi theo ở phía sau, nhưng bởi vì không biết tình huống ra sao, nhất thời cũng không thể tiếp cận quá gần.
- Tiêu Dương, tuyệt đối không được làm bậy.
Bạch Khanh Thành ngồi trên một chiếc xe cảnh sát khác, cau mày lo lắng nhìn chằm chằm phía trước. Cô thật sự sợ rằng, Tiêu Dương nhất thời xúc động sẽ xử hết mấy người trong xe kia. Cô tin Tiêu Dương có khả năng làm chuyện này.
- Xin anh đừng…
Bạch Khanh Thành âm thầm cầu nguyện, hít một hơi thật sâu:
- Nếu là như vậy, vậy thì…thật sự không thể quay đầu rồi.
Chuyện đêm nay đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bạch Khanh Thành.
Trở tay không kịp.
Thẳng đến Bất Quy Lộ.
Trong xe cảnh sát hoàn toàn yên tĩnh, đèn đường phía trước cũng dần mờ đi.
Một ngã rẽ, trước mặt chính là Bất Quy Lộ.
Mặt đường gập ghềnh, ngồi trên xe không ngừng xóc nảy. Vẻ mặt Tiêu Dương từ lúc lên xe đến bây giờ vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Vững chãi như Thái Sơn, thân hình cũng không vì xe lắc lư mà xuất hiện bất kỳ dấu hiệu bất ổn nào, chỉa súng thẳng vào đầu Dương Nham Điền.
- Không đường lui.
Lúc này, Dương Nham Điền mới từ từ mở miệng:
- Tiêu Dương, cậu hãy nghĩ kỹ đi, bây giờ, cậu đã chính thức bước vào con đường không có đường lui rồi đấy.
Tiêu Dương duy trì vẻ lạnh lùng, mắt nhìn thấy xe đã đi đến gần cuối đường rồi, xe cảnh sát phía sau vẫn tiếp tục theo sát.
- Quả thực là không có đường lui.
Giọng Tiêu Dương vẫn bình thản như nước chảy xuôi thuyền.
- Nhưng mà, tôi lại muốn xem xem… là ai không có đường lui.
Nghe xong, Dương Nham Điền không khỏi rùng mình.
Bất Quy Lộ luôn không có người về.
Vậy ai là người không có đường lui?
Pằng! Pằng! Pằng!
Đột nhiên, Tiêu Dương hướng về phía sau nổ súng.
Viên đạn xuyên thấu thủy tinh, hai viên trước đều rơi vào khoảng không, viên thứ ba vừa chính xác trúng vào chiếc xe kia. Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang, chiếc xe xoay nghiêng rồi dừng lại, đồng thời cản trở đường đi của những chiếc xe còn lại.
Xịch!
Xe cảnh sát hướng về phía trước, chạy thẳng đến cuối đường cụt.
- Dừng xe!
Tiêu Dương quát lạnh một tiếng.
Tiếng phanh chói tai vang lên, chiếc xe dừng lại.
Ôm đầu, người cúi xuống.
Lúc này hai người đương nhiên không dám làm trái ý Tiêu Dương, đều nghe theo.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn đám cảnh sát ở sau lưng sắp tới gần, ánh mắt một lần nữa rơi vào người Dương Nham Điền, khóe miệng khẽ vểnh lên, hiện lên một tia cười lạnh.
- Người muốn ta chết, ta thề, nhất định sẽ khiến cho bọn chúng chết còn nhanh hơn.
Cạch!
Tiêu Dương mở cửa, trong chốc lát xông ra ngoài như một mũi tên, chạy thẳng về hướng rừng rậm.
- Nhanh! Đuổi theo.
- Truy nã Tiêu Dương.