Giết người, đền mạng?
Ánh mắt Tiêu Dương vẫn bình tĩnh.
Lúc này, làm sao mà hắn không hiểu, đây nhất định là âm mưu chỉ nhắm vào một mình hắn.
Là ai đứng đằng sau thao túng tất cả chuyện này?
Tiêu Dương vô thức nắm chặt tay lại.
- Tiêu Dương…
Thấy thế, Bạch Khanh Thành không nhịn được kêu lên.
Ánh mắt Tiêu Dương khẽ nheo lại.
Phản kháng thì sẽ có tội danh trốn tội.
Nếu không phản kháng, thì sẽ bị bỏ tù, chỉ sợ tiếp theo đó sẽ phải gánh lấy tội danh không đáng có.
Người vô hình đứng đằng sau kia có thể công kích hắn trong lúc hắn không kịp chuẩn bị như vậy, tất nhiên sẽ còn có kế hoạch tiếp theo.
Một tiếng gọi của Bạch Khanh Thành đã nhắc nhở, nhưng giờ khắc này Tiêu Dương lại do dự.
Nhất là trong đầu hắn lại đang nghĩ tới một chuyện.
Tối mai, là tiệc chào đón người mới rồi.
Tiêu Dương chắc chắn, trong buổi tiệc đón người mới, Tôn Thiến Thiến chắc chắn sẽ sử dụng thủ đoạn đê tiện để làm khó dễ Quân Thiết Anh.
Hắn tuyệt đối không thể vào lúc này không ở bên cạnh cô ấy.
Đây là trách nhiệm, là lời hứa.
Ánh mắt Tiêu Dương nhanh chóng xẹt qua một tia sáng.
Cạch.
Lúc này, có hai người hình cảnh một trái một phải tiến lên, lại còn đưa ra còng số 8 còng tay Tiêu Dương lại.
- Đi.
- Tiêu Dương.
Bạch Khanh Thành kiên định nhìn Tiêu Dương:
- Hãy tin tôi, tôi sẽ tìm lại công bằng cho anh.
- Đáng tiếc.
Tiêu Dương nhìn Bạch Khanh Thành cười lớn, dứt khoát quay mặt đi, đồng thời miệng khẽ động mấy chữ không nói ra miệng, chỉ có khẩu hình.
- Tôi không đợi được.
- Dẫn đi.
Dương Nham Điền quát lớn. Hai vị hình cảnh cùng dùng lực, Tiêu Dương bị đẩy về ra khỏi phòng bảo vệ.
Một đám hình cảnh như thủy triều hùng hổ đi ra, toàn bộ đều giương nòng súng về phía Tiêu Dương, cho dù lúc này hắn đã bị còng tay.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành ngưng trọng, nhìn Tiêu Dương bị dẫn đi, một lần nữa ngồi xuống, cẩn thận quan sát thi thể trên mặt đất.
Ngoại trừ vết thương trên trán, quả thực không có vết thương nào khác.
- Trần Khải đúng là đã chết do chai rượu đánh sao?
Bạch Khanh Thành nhìn kỹ rồi nhíu mày. Trong phòng bảo vệ chỉ có hai người Tiêu Dương và Trần Khải, còn Trần Bình thì tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương dùng chai rượu để đối phó Trần Khải.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ.
- Nhưng Tiêu Dương lại nói, hắn không giết Trần Khải.
Bạch Khanh Thành vô cùng tin tưởng Tiêu Dương.
- Phải hỏi rõ Tiêu Dương mọi chuyện.
Bạch Khanh Thành yên lặng gật đầu. Tình huống vừa rồi, cứ cho là Tiêu Dương có chuyện muốn nói với mình cũng bất tiện.
- Trong đó chắc chắn có ẩn tình, chỉ là… Tiêu Dương vừa rồi lẩm bẩm cái gì nhỉ?
Trong đầu Bạch Khanh Thành hiện ra hình dáng khẩu âm của Tiêu Dương trước khi bị đưa ra ngoài:
- Tôi không đợi được.
Bạch Khanh Thành cảm thấy đầu óc của mình có hơi hỗn loạn.
Vốn dĩ đêm nay bố trí để bắt vụ án năm ngày ba mạng, kết quả người mà chính mình mang đến lại đi bắt Tiêu Dương.
- Sao?
Trong lúc Bạch Khanh Thành chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt chuyển qua vị trí miệng thi thể Trần Khải, một hồi sau, lông mày càng cau chặt hơn.
- Lên xe.
- Rút đội.
Bạch Khanh Thành cất bước đi ra ngoài, thấy Tiêu Dương bị đưa lên một chiếc xe, đang chuẩn bị lái đi.
- Khanh Thành, cô lên chiếc xe này, quay về nhân tiện phụ trách việc lấy khẩu cung của Trần Bình.
Sau khi nói dứt câu, Dương Nham Điền đi thẳng lên xe áp giải Tiêu Dương.
- Vâng.
Bạch Khanh Thành bất đắc dĩ quay người lên một chiếc xe khác.
Xịch xịch xịch.
Chiếc xe nhanh chóng phóng thẳng đi.
Chiếc xe lao trên đường lớn.
Cảnh vật xung quanh không ngừng lùi về phía sau.
Tiêu Dương ngồi ở phía sau, một trái một phải là hai vị cảnh sát còng tay hắn lại, Dương Nham Điền ngồi ở phía trước.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, một hồi lâu, đột ngột nhẹ giọng nói:
- Hai vị, bắt được nhanh như vậy, chẳng lẽ còn sợ tôi bỏ chạy hay sao?
Nói dứt câu, hai vị hình cảnh đều hơi giật mình.
- Thật ra…
Tiêu Dương chậm rãi nói:
- Nếu như tôi muốn đi, thì các người cũng ngăn không nổi đâu.
- Cái gì?
Hai người lập tức cả kinh, nhưng khi phản ứng kịp thì đã muộn.
Pặc!
Một tiếng động cực lớn.
Giữa hai cánh tay đang bị còng đột nhiên sinh ra một lực rất lớn khiến người khác khó tin, bức đứt cả còng tay.
Pặc Pặc!
Liên tục hai phát công kích, khí thế mạnh như sét đánh ngang tai đánh cho hai người bất tỉnh.
Xoạt.
Thò tay rút súng ra.
Đưa súng lên phía trước, kê sát đầu Dương Nham Điền.
Lúc này, mặt Dương Nham Điền biến sắc:
- Tiêu Dương, cậu dám đánh lén cảnh sát?
- Ai vu oan cho tôi, tôi đều dám đánh kẻ đó.
Giọng Tiêu Dương lạnh lùng vang lên:
- Dương đội, ông có muốn thử không? Không được dừng xe.
Câu cuối là hướng về phía vị hình cảnh đang ngồi lái xe mà hét lên, giọng lạnh như băng:
- Nghe lệnh của tôi, lái xe đi.
- Không được nghe lời hắn.
Giọng Dương Nham Điền lãnh đạm vang lên.
Quay về cục cảnh sát. Tôi không tin cậu dám nổ súng.
Trong khoảng khắc này, trong tay Dương Nham Điền khẽ động, nhấn vào nút bắt đầu ghi âm.
Tình huống này, người bình thường sẽ trả lời:
- Lão tử vừa mới giết một người, không quan tâm chuyện nhiều hơn một mạng đâu.
Câu nói uy hiếp này tạm thời để thoát thân, cho dù người không phải do mình giết.