Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 124: Biến cố ngoài ý muốn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, Trần Khải ngồi ở phía sau Tiêu Dương, đúng ở hướng sau lưng.

Không có ai chú ý, hai con ngươi Trần Khải bỗng trở nên đỏ bừng, đột ngột cầm chai rượu trong tay lên, mãnh liệt bước tới trước một bước, hơn nữa lại giơ lên cao

Hự!

Trong nháy mắt, lông mày Tiêu Dương khẽ giật, quay phắt người lại.

Pặc!

Chống tay đứng lên, một tay bắt được tay Trần Khải.

- Hóa ra là anh.

Tiêu Dương quát lạnh một tiếng, lúc ánh mắt chạm tới hai con ngươi màu đỏ của Trần Khải, thực sự không khỏi chấn động.

Ánh mắt này giống như dã thú ở chốn rừng sâu.

Cổ họng Trần Khải trầm trầm gào lên một tiếng.

Trong tích tắc, bàn tay cầm bình rượu đang bị Tiêu Dương bắt lấy đột nhiên đánh xuống mình một cái.

Lực của Tiêu Dương là do ngăn cản Trần Khải nên đẩy mạnh về phía trước, không ngờ y lại đột nhiên đánh vào chính mình, nhất thời không kịp phản ứng.

Quá sức đột ngột.

Bang!

Chai rượu trong tay Trần Khải bất ngờ nện thẳng lên trán mình.

Bể rồi.

Máu tươi chảy ròng ròng.

- A!

Trong nháy mắt, ở cửa ra vào vang lên một tiếng hô kinh thiên động địa.

Sắc mặt Trần Bình trắng bệch đứng ở cửa ra vào, hoảng sợ nhìn cảnh này, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Dương.

- Anh…anh… anh giết Trần Khải?

Nghe vậy Tiêu Dương vô thức giật mình.

Lúc này, bịch một tiếng, cơ thể Trần Khải nặng nề rơi xuống đất.

Con ngươi đỏ như máu đã trắng dã, toàn thân không một chút sức sống nữa.

- Chết ư?

Tiêu Dương có hơi khó tin, trong tích tắc mụ mị đi.

- Làm sao có thể?

Tiêu Dương liền ngồi xuống, hất tay qua, thần sắc lại lần nữa thay đổi.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đúng là hết sức kỳ quặc.

Trần Khải biết rõ thực lực còn kém hắn rất xa, tại sao lại không lượng sức mà đánh lén mình?

Đánh lén không trúng, lại quay lại tự đánh mình.

Chết!

Cho dù chết, cũng là y tự sát mà.

Thế nhưng, sẽ có người tin sao? Trần Bình tận mắt nhìn thấy, Tiêu Dương cầm lấy tay Trần Khải, sau đó cầm chai rượu trong tay Trần Khải nện xuống.

Ánh đèn điện chiếu sáng khắp nơi, trong đầu Tiêu Dương đã hiện lên vô số ý nghĩ, còn phân tích mọi chuyện một lần.

- Nhanh!

- Nhanh! Nhanh vào đi!1

Lúc này, một hồi tiếng bước chân loạn xa vang lên.

- Giết người!

- Các vị cảnh quan, giết người rồi.

Giọng Trần Bình lo lắng vang lên.

Vèo vèo vèo.

Từng người mặc đồng phục hình cảnh tay cầm súng xông vào, toàn bộ súng đều chỉ về phía Tiêu Dương.

- Không được nhúc nhích.

- Giơ hai tay lên.

Trong tích tắc, Tiêu Dương hoàn toàn ngây người.

Dưới vô số nòng súng đen ngòm chỉ tới, hắn từ từ giơ tay lên, trong lòng nhấc lên con sóng lớn.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

- Dừng tay.

Lúc này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên.

Tiếng bước chân vội vã truyền đến.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành lạnh lẽo bước đến, thần sắc lạnh lùng, quét mắt nhìn đội hình cảnh đang ở đây:

- Không phải tôi đã lệnh cho các anh lui xuống rồi sao?

Đám hình cảnh này là thủ hạ mà đêm nay Bạch Khanh Thành đã bố trí để tới bắt người, để đảm bảo không có sơ hở. Chỉ là không ngờ tới chính là toàn bộ nòng súng đều chỉ vào Tiêu Dương.

- Bạch đội trưởng, ở đây xảy ra án mạng.

- Cảnh quan, Tiêu Dương… Tiêu Dương đã giết Trần Khải.

Lúc này giọng Trần Bình run rẩy vang lên.

Đôi mắt Bạch Khanh Thành cũng không khỏi chấn động, ánh mắt lập tức chuyển qua người Trần Khải nằm trên mặt đất, cất bước đi tới, đưa tay đặt lên một bên yết hầu, sắc mặt không khỏi sa sầm, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dương.

- Tôi không giết người.

Tiêu Dương nghiêm mặt nói ra từng chữ.

Bạch Khanh Thành gật đầu.

- Anh còn nói láo? Tôi tận mắt nhìn thấy anh nắm lấy tay Trần Khải, rồi lấy chai rượu hung hăng đánh xuống.

Lúc này ánh mắt Trần Bình có vài phần bi thương.

- Anh…anh vô duyên vô cớ đánh chết Trần Khải.

- Có chuyện gì, về cục cảnh sát trước rồi nói.

Bạch Khanh Thành trầm giọng nói.

Tiêu Dương nhướng mày:

- Tôi không muốn tới cục cảnh sát.

Đối với Tiêu Dương mà nói, cục cảnh sát cũng giống như thiên lao mà năm xưa Hoàng đế nhốt hắn, ác mộng vẫn còn đây.

- Không đến lượt anh nói không đi.

Một giọng nói vang lên ngoài cửa.

- Giết người thì đền mạng. Cứ coi như cậu không giết người, thì bây giờ cậu cũng là kẻ tình nghi lớn nhất. Cậu phải theo chúng tôi về cục cảnh sát.

Bạch Khanh Thành quay người lại, giật mình nói:

- Dương đội, sao anh lại tới đây?

Dương Nham Điền bước tới, chậm rãi nói:

- Tôi luôn có cảm giác hành động đêm nay sẽ xuất hiện chỗ sơ suất, cho nên đã dẫn theo một nhóm người đến, không ngờ lại gặp chuyện giết người như vậy. Người đâu, dẫn đi!

- Khoan đã.

Tiêu Dương lạnh giọng quát, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn mọi người.

Thời khắc này, không một ai dám tiến lên nửa bước.

- Tôi nói rồi, tôi không giết người.

Giọng Tiêu Dương mang theo một chút hàn khí.

Bạch Khanh Thành cau mày, đứng bên cạnh Tiêu Dương, thấp giọng nói:

- Tôi cũng tin anh không giết người, nhưng ở tình huống này, anh phải theo chúng tôi về cục cảnh sát. Nếu anh phản kháng, sự việc sẽ lớn hơn, ngược lại càng tăng thêm sự nghi ngờ về hành vi phạm tội của anh. Yên tâm đi, có tôi đây, tôi sẽ bảo đảm cho anh.

Vẻ mặt Tiêu Dương không hề thay đổi, bình tĩnh tới cực điểm, đưa mắt nhìn thẳng về phía Dương Nham Điền:

- Nếu như tôi theo các người về cục, đêm nay còn có thể đi ra được không?

Nghe xong, Dương Nham Điền khẽ giật mình, lạnh lùng:

- Trước khi chưa chứng minh được cậu không giết người, tất nhiên cậu không thể rời đi.

- Giết người thì đền mạng.

Trần Bình không nhịn được hô lớn.

Lúc này, sắc mặt Tiêu Dương tối sầm lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️