Từ trong nội tâm, Tiêu Dương rất muốn nói “Có” nhưng lại càng hiểu rõ hơn hậu quả của chữ này sau khi nói ra.
Vội vàng cười khan, không dám lên tiếng nữa.
Cốc cốc!
Hai tiếng gõ vào cửa sổ, một dáng người mặc chế phục cảnh sát cúi người, lớn giọng hét lên:
- Nơi này không cho phép đỗ xe. Mời xuống xe để kiểm tra.
- Kiểm tra?
Sắc mặt Tiêu Dương trong thoáng chốc trở nên kỳ lạ, âm thầm liếc Bạch Khanh Thành.
Vị đại tỷ này vừa mới nói, có muốn kiểm tra không?
Câu nói nhảm lúc đó bây giờ đã bị người khác tiếp nhận, đây chẳng phải đụng nhầm họng súng sao?
Tiêu Dương không đành lòng nhắm mắt lại.
Bạch Khanh Thành xuống xe.
Lại nhanh chóng lên xe.
- Lái xe đi.
Xe từ từ lái đi, vị cảnh sát mặc đồng phục kia mắt mũi sưng đỏ, như một cái cây xiêu vẹo chật vật đứng thẳng lên, miễn cưỡng cố gắng, vẻ mặt đau khổ:
- Cung kính cảnh quan.
Đồng thời, trong lòng cũng khóc thầm, bản thân chỉ là một tên cảnh sát giao thông nhỏ bé, làm sao ngờ được trong phiên trực của mình lại gặp đại đội trưởng của đội hình cảnh, càng không ngờ vô duyên vô cớ bị đánh một phát nằm bẹp dí.
Tiêu Dương cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, hai tay chăm chú vào tay lái, kiềm chế sự vui vẻ trong lòng.
- Anh đã nghe rõ kế hoạch của chúng ta rồi chứ?
Bạch Khanh Thành có tâm tư muốn đánh túi bụi cái tên tiểu tử này, nhưng tự nhủ, đây không phải là cách làm của lí trí.
- Rõ rồi.
Tiêu Dương gật đầu.
- Đại tỷ chuẩn bị cải trang thành gái hoàng hoa khuê nữ.
Sắc mặt Bạch Khanh Thành tối đen.
- Không, tôi nói sai rồi.
Tiêu Dương vội sửa lại:
- Hoàng hoa khuê nữ đại tỷ sẽ cải trang thành một người con gái bình thường, tối nay xuất hiện ở gần cửa lớn của Phục Đại, dùng thân dụ địch.
- Đêm nay, anh sẽ cùng với hai người Trần Bình, Trần Khải trực ban. Khi trực, anh hãy kiếm cớ rời khỏi, rồi âm thầm quan sát bọn họ.
Bạch Khanh Thành chậm rãi nói:
- Nếu hai người đúng là hung thủ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đêm nay đâu.
- Đợi lúc bọn họ hành động, tôi sẽ từ trên trời giáng xuống, anh hùng cứu mỹ nhân.
Tiêu Dương đắc chí cười nói.
- Chuyện đó thì không cần.
Bạch Khanh Thành bĩu môi:
- Cũng chỉ là hai tên bảo vệ thôi mà.
- Nói như vậy, chuyện này từ đầu tới cuối, tôi chỉ là…
Tiêu Dương vắt óc, cuối cùng cũng chọn được đúng từ để nói:
- Thêm xì dầu thôi sao?
- Anh có thể được xem là một nhân chứng có giá trị của vụ án.
Bạch Khanh Thành nhìn trước mặt, nói:
- Dừng xe ở giao lộ đằng kia, tùy cơ ứng biến.
Két!
Chiếc xe dừng lại, Tiêu Dương quay mặt nhìn Bạch Khanh Thành:
- Đại tỷ, nhớ cẩn thận.
Bạch Khanh Thành gật đầu, bước ra khỏi xe, biến mất vào màn đêm.
Tiêu Dương vẫn ngồi im, suy nghĩ một lát, rồi từ từ lái xe quay về Phục Đại.
Đêm nay, người vui vẻ nhất chính là Lâm Tiểu Thảo. Biết Tiêu Dương lại bị điều đi trực ban ở cổng chính, Lâm Tiểu Thảo lập tức hấp tấp chạy tới phòng bảo vệ ký túc xá nữ A. Hơn nữa sớm đã bắt đầu vận động thân thể. Đúng lúc Tiêu Dương tắm rửa xong đi ra, đã nhìn thấy Lâm Tiểu Thảo ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Lâm huynh, sao vậy?
Tiêu Dương thấy bộ dạng Lâm Tiểu Thảo giống như địch kéo tới, liền hỏi thăm.
Lâm Tiểu Thảo nhìn Tiêu Dương:
- Đại địch tới rồi.
- ….
Tiêu Dương cất bước đi ra ngoài, đến phòng bảo vệ cổng chính.
Vừa mới đến liền nghe giọng phàn nàn của Trần Bình.
- Thật vô lý, chúng ta lại bị điều trực ban hai ngày liên tục.
- Đúng vậy, chuyện này chẳng phải là cố ý chơi chúng ta hay sao?
Trần Khải cũng lập tức phụ họa theo, ánh mắt buồn rầu.
- Hai vị, tôi chẳng phải cũng vậy sao?
Tiêu Dương đi tới.
- Anh Tiêu…
Ba người lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
- Các anh em, đừng oán trách nữa. Tôi đi mua ít rượu, chúng ta đêm nay lại uống, chẳng phải sẽ không có việc gì sao?
Tiêu Dương vừa cười vừa quay người đi ra khỏi phòng bảo vệ.
Rất nhanh mua về một chai rượu và một ít đồ ăn.
Đêm dài yên ắng, bên ngoài cũng yên tĩnh lạ thường.
Ước chừng qua 1h, cảnh đêm mông lung, một giọng nói thanh mảnh vội vã truyền qua cổng khu bảo vệ.
Bên cạnh cổng bảo vệ, dọc theo tường của trường học có một con đường nối thẳng đến một khu dân cư khác.
- Đến rồi.
Trong lòng Tiêu Dương hơi động, khuôn mặt không để lộ sơ hở, đột ngột nhíu mày, ôm bụng:
- Hai vị huynh đệ, tôi không ổn rồi, đau bụng quá, tôi đi nhà vệ sinh một lát nhé.
Tiêu Dương ôm bụng bước nhanh ra ngoài, bóng dáng nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Trong phòng bảo vệ, hai người Trần Bình Trần Khải vẫn ngồi uống rượu như không có chuyện gì.
Tiêu Dương núp trong bóng tối, không khỏi nghi ngờ.
- Là bọn họ cẩn thận không ra tay, hoặc… vốn dĩ không phải là bọn họ.
Tiêu Dương lấy điện thoại, đinh gọi cho Bạch Khanh Thành. Lúc này, ở trong phòng bảo vệ, Trần Bình lại đứng lên.
- Có biến?
Đồng tử Tiêu Dương co nhẹ, Trần Bình đi thẳng về hướng một chỗ ở bờ tường, bước chân hơi dồn dập.
Nhưng lúc Trần Bình đi tới bờ tường lại làm một động tác không phải là bay qua bờ tường, mà là cởi khóa quần.
- Cái này…
Tiêu Dương không nói nên lời.
Điện thoại trong tay rung lên.
Điện thoại của Bạch Khanh Thành.
- Hành động hủy bỏ.
Giọng Bạch Khanh Thành có hơi không cam lòng.
- Có vẻ như đối phương đã sớm khám phá ra kế hoạch của chúng ta.
- Ừ.
Tiêu Dương gật đầu, rảo bước về phía buồng vệ sinh rửa tay, rồi đi về phía phòng bảo vệ.
- Trần Bình đâu?
Tiêu Dương có ý giả bộ hỏi thăm.
- À, tiểu tử đó tửu lượng kém, chắc là đang ở đâu đó xả rồi.
Trần Khải cười ha ha.
Tiêu Dương khẽ gật đầu, ngồi xuống.