Ánh mắt Tiêu Dương nhìn vào bàn cờ, dường như nhìn qua từng quân cờ một, trong đầu chỉ còn lại hai màu trắng đen đang xoay tròn với nhau.
Khoảng chừng ba phút sau.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn Tô Tiểu San, chợt cười khẽ:
- Tôi sẽ thử một lần xem sao.
Nghe vậy, Tô Thắng Kỷ giật mình:
- Cậu cảm thấy mình có thể lật bàn?
- Trong nguy cầu phú quý vậy.
Tô Thắng Kỷ cười to, ý bảo Tiêu Dương hạ cờ.
Tiêu Dương cầm một quân cờ lên, đặt xuống bàn cờ.
Tô Thắng Kỷ đã tính từ trước, thêm một quân cờ đặt xuống, liền giết sạch một mảng lớn quân trắng.
Vẻ mặt Tiêu Dương không thay đổi, bình tĩnh ứng chiến.
Hai cha con Tô Thiên Nam ở bên cạnh xem cuộc chiến.
Cạch! Cạch!
Cạch! Cạch! Cạch!
Quân cờ đặt xuống như gió, từng bước đều có huyền cơ.
Vẻ mặt Tô Thắng Kỷ dần dần nghiêm lại, đồng thời, ánh mắt hiện lên vẻ hiếu chiến.
Cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ.
Không hề dám lãnh đạm.
Mỗi bước tiếp theo đều được tính toán sâu xa. Ban đầu còn duy trì tốc độ bình thường với Tiêu Dương, rất nhanh mỗi một quân cờ Tiêu Dương đặt xuống, Tô Thắng Kỷ đều phải suy nghĩ một hồi lâu rồi mới đi bước tiếp theo.
- Khởi tử hồi sinh?
Tô Thiên Nam ngồi bên cạnh lúc này mới nhìn ra điểm đầu mối, kinh hãi nói.
Tuy Tô Tiểu San không hiểu nhiều lắm, nhưng lúc này cũng có hơi nhìn ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Như vậy, anh ta thật sự có thể từ trong tay của bác làm cho ván cờ này sống lại?
- Giỏi cho một chiêu tìm đường sống từ cõi chết.
Ánh mắt Tô Thắng Kỷ nhìn chăm chú vào bàn cờ. Một lúc sau, nặng nề mà thở dài, tán thưởng từ đáy lòng, nhìn Tiêu Dương:
- Tôi phục rồi.
- Ha ha ha, đây là Trường Giang sóng sau đè sóng trước đấy.
Tô Thiên Nam so với Tô Thắng Kỷ còn vui vẻ hơn.
Tô Tiểu San hờn dỗi nhìn Tô Thiên Nam:
- Cũng chẳng phải tự cha đánh thắng được, có gì mà vui vẻ chứ?
- Đều là người nhà mà, người nhà mà.
Tô Thiên Nam nói đầy ẩn ý.
- Thư pháp hơn người, kỳ nghệ tinh xảo.
Ánh mắt Tô Thắng Kỷ đầy tán thưởng nhìn Tiêu Dương:
- Xã hội hiện giờ, người trẻ tuổi giống như cậu rất hiếm thấy. Tôi thật nghi ngờ, cậu có khi nào cầm kỳ thư họa đều tinh thông như vậy không?
Tiêu Dương cười khiêm tốn.
- Bác à, bác đừng có tâng bốc anh ta như vậy.
Tô Tiểu San rất không cam lòng, nhưng không có cách nào thể hiện ra, nhìn qua Tiêu Dương:
- Anh ta cũng chẳng phải tài tử phong lưu từ thời cổ đại hay là thám hoa Trạng Nguyên gì cả, sao có thể cầm kỳ thư họa đều tinh thông chứ?
Trong lòng Tô Tiểu San không ngừng nói với mình, chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi. Mỗi người đều có sở trường của riêng mình, sở trường của tiểu tử này chính là đánh cờ. Đúng, nhất định là như vậy.
Làm khách ở Tô gia, cách đối nhân xử thế của hai vị trưởng bối khiến cho Tiêu Dương có cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu, nhất là Tô Thiên Nam, một đời kiêu hùng trên giang hồ. Tiêu Dương vốn cho rằng lần này đến nhà, nhìn thấy Tô Thiên Nam chắc hẳn là một vẻ nghiêm khắc lắm, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế trùng trùng. Nhưng từ hành động mà xem ra, ông không đem vẻ mặt kiêu hùng sát phạt quyết đoán ở hội Thanh Diễm kia về nhà, chuyện này khiến Tiêu Dương vô cùng tán thưởng.
Lúc rời khỏi Tô gia cũng đã hơn tám giờ tối, trên đường lái xe về nhà Tiêu Dương nhận được điện thoại của Bạch Khanh Thành.
- Chuẩn bị dụ rắn ra khỏi hang?
Tiêu Dương giẫm mạnh chân ga, chiếc xe lao đi về điểm hẹn với Bạch Khanh Thành.
Trong bóng đêm, Bạch Khanh Thành đứng ở bên đường lớn cách Phục Đại không xa. Sau khi xe Tiêu Dương dừng lại, Bạch Khanh Thành lập tức mở cửa lên xe.
- Cần tôi phối hợp thế nào?
Tiêu Dương liền hỏi.
Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương, cũng không chậm trễ:
- Tôi đã yêu cầu cấp trên của đội bảo vệ các anh thông báo xuống. Đêm nay sẽ do anh, Trần Bình, Trần Khải ba người cùng trực ở cổng lớn.
- Chị nghĩ bọn chúng đêm nay vẫn sẽ hành động?
- Chỉ cần có con mồi thì sẽ có khả năng hành động.
Bạch Khanh Thành nói.
- Con mồi?
Tiêu Dương giật mình.
- Tôi đã nghiên cứu rồi…
Bạch Khanh Thành dừng lại, trầm giọng nói:
- Bao gồm cả cô gái tối hôm qua, giữa các cô gái đều không có mối quan hệ nào cả, nhưng bọn họ đều có chung một đặc điểm, đều là gái còn trinh.
Ánh mắt Tiêu Dương trợn to:
- Ý của chị là, hung thủ chỉ chọn những cô gái này để ra tay? Làm sao bọn họ có thể phân biệt được?
- Chuyện này thì phải bắt được bọn họ rồi mới biết.
Bạch Khanh Thành nói:
- Kỳ thật, muốn phân biệt cũng không khó. Chỉ là, đến bây giờ tôi vẫn nghĩ mãi không ra động cơ của chúng.
Ngừng một lúc, Bạch Khanh Thành nói tiếp:
- Đêm nay, đích thân tôi sẽ là mồi nhử.
Két!
Tiêu Dương ngừng xe, quay người nhìn Bạch Khanh Thành, hơi kinh ngạc:
- Đại tỷ, chị vẫn là hoàng hoa khuê nữ à?
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Khanh Thành lập tức sa sầm, sắc mặt hung dữ, trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Anh có muốn kiểm tra một chút không?