Tô Tiểu San giận dỗi nói.
Ước lượng khoảng chừng mười phút, chiếc Chery QQ màu đỏ chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Tô Tiểu San.
- Hừ!
Tô Tiểu San hừ lạnh một tiếng, quay người lên xe, khởi động xe rồi từ từ lái đi. Tiêu Dương cũng lái xe theo sát đằng sau.
Hướng mà xe đi Tiêu Dương vô cùng quen thuộc, đúng là căn nhà mà Tô Tiểu San tối hôm qua đã đưa hắn về.
- Tô bá phụ chắc đã xuất viện rồi.
Khóe miệng Tiêu Dương vểnh lên, quả thực có chút kiêu ngạo. Thương thế Tô Thiên Nam nghiêm trọng dường như đã không còn bất cứ hy vọng nào cứu được. Sau khi Tiêu Dương ra tay, trong thời gian ngắn Tô Thiên Nam đã có thể ra viện. Chuyện này đều là do y thuật xuất quỷ nhập thần của Tiêu Dương.
Xe từ từ đi vào trong chung cư, sau khi đỗ xe, Tiêu Dương xách theo một cái túi bước ra.
Tô Tiểu San liếc nhìn trên tay Tiêu Dương một cái.
- Có chút lòng thành, cũng không thể tay không đến cửa.
Tiêu Dương mỉm cười nói.
Thấy tiểu tử này cũng xem như là biết điều, vẻ mặt Tô Tiểu San giãn ra, khẽ gật đầu, hai người sóng vai đi tới.
- Sao anh biết cha tôi thích đồ đồng cổ?
Tô Tiểu San nhìn thoáng qua cái túi Tiêu Dương đem theo, nhịn không được hỏi.
- Đoán.
Tiêu Dương cười cười.
Tô Tiểu San nhếch miệng.
Đi tới cửa nhấn chuông, cửa lớn nhanh chóng mở ra.
- Tiêu Dương đến rồi.
Người mở cửa chính là mẹ của Tô Tiểu San, Dương thị. Bấy giờ chào đón Tiêu Dương vào cửa, lại đem con gái mình quẳng qua một bên.
- Tiêu Dương, nào, lại đây lại đây.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tiêu Dương nhìn lên:
- Phó hiệu trưởng Tô.
Tô Thắng Kỷ mặc một bộ đồ dài màu xanh đậm, có chút hình tượng đồ phục cổ, ngồi ở trên ghế salon. Đối diện với ông là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, khuôn mặt lạnh lùng, miệng mỏng như lưỡi dao, mũi cao thẳng, trên trán còn có vết sẹo rõ, Tô Thiên Nam.
Hình dáng khuôn mặt hai người có vài phần giống nhau. Nhưng Tô Thắng Kỷ rõ ràng lớn tuổi hơn Tô Thiên Nam không ít.
- Tô bá phụ.
Tiêu Dương đi tới chào hỏi Tô Thiên Nam, hơn nữa còn đánh giá Tô Thiên Nam một chút. Lúc này tuy Tô Thiên Nam còn có vài chỗ băng bó, vẻ mặt có hơi tái nhợt, nhưng tổng thể đã không sao, chỉ cần thời gian để từ từ bình phục.
Tô Thiên Nam đứng dậy, đưa tay vỗ vai Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, nào, ngồi xuống nói chuyện.
Tiêu Dương ngồi ở bên cạnh Tô Thiên Nam, Tô Tiểu San lúc này mới lễ phép bưng lên cho Tiêu Dương một tách trà, rồi ngồi ở bên cạnh Tô Thắng Kỷ.
- Tiêu Dương, trong khoảng thời gian này cậu đã trở thành người nổi tiếng của Phục Đại rồi.
Tô Thắng Kỷ đang đánh cờ với Tô Thiên Nam, sau khi đặt xuống một con cờ đen, đưa mắt nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương sờ sờ mũi:
- Phó hiệu trưởng Tô, có một số việc quả thực là thân bất do kỷ.
- Tôi hiểu.
Tô Thắng Kỷ gật đầu.
Cạch!
Một con cờ đặt xuống.
- Nhưng có đôi khi, nếu lưỡi dao lộ ra quá, sẽ khiến cho kẻ tiểu nhân đố kỵ đấy.
Nghe xong Tiêu Dương biến sắc, rõ ràng Tô Thắng Kỷ có thể là đang nhắc nhở hắn. Trầm ngâm hồi lâu, hắn gật đầu, trầm giọng nói:
- Đa tạ phó hiệu trưởng Tô nhắc nhở.
- Cái gì mà Phó hiệu trưởng Tô, cậu khách sáo quá.
Tô Thắng Kỷ cười ha ha, mắt nhìn Tô Tiểu San.
- Cậu cũng giống như Tô Tiểu San, gọi tôi là bác đi.
Lúc này Tô Thắng Kỷ và Tô Thiên Nam nhìn nhau, ánh mắt đầy hàm ý của hai người khiến cho Tiêu Dương và Tô Tiểu San cùng lúc có cảm giác bất an.
- Hừ, nghe chưa, sau này ở trường học bớt bớt lại một chút.
Tô Tiểu San trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Anh nghĩ là ở trường làm xằng làm bậy thật sự có thể không bị chuyện gì sao? Nếu không phải bác ở phía sau rửa mông cho anh, chẳng biết anh đã bị cảnh sát mời đi uống trà từ bao lâu rồi.
Tiêu Dương sờ sờ mông của mình, có hơi ngượng ngùng, liền thành khẩn nhìn Tô Thắng Kỷ gật đầu tỏ ý cảm ơn.
- Không có gì.
Tô Thắng Kỷ khoát tay:
- So với chuyện cậu cứu sống Thiên Nam, đây chỉ là chuyện nhỏ. .
- Ha ha, đại ca, anh cứ lo nói không, giờ bị em bao vây rồi kìa.
Tô Thiên Nam đặt xuống một con cờ nữa, liền cười ha ha, nhìn Tiêu Dương nói:
- Tiêu Dương, cậu có hiểu về đánh cờ không? Cậu nhìn xem, nước cờ này của tôi có vi diệu không?
Nghe vậy, Tiêu Dương đưa mắt nhìn xuống, cẩn thận xem xét quân cờ.
Tô Tiểu San cũng tò mò đưa mắt nhìn qua, một lúc sau, hé miệng cười khẽ:
- Bác à, lần này bác đúng là lật thuyền trong mương rồi. Bác đánh cờ có thể chưa từng thua cha cháu, lần này xem ra phải phá tiền lệ rồi.
- Nha đầu này.
Tô Thiên Nam trừng mắt nhìn Tô Tiểu San:
- Ý của con là kỳ nghệ của cha con rất kém cỏi sao?
- Không phải là cha kém, mà là bác quá lợi hại.
Tô Tiểu San cười hì hì.
Tô Thiên Nam xảy ra chuyện, ngược lại đã hòa hoãn được không ít mối quan hệ cha con. Trước kia Tô Tiểu San vì có chút mâu thuẫn với Tô Thiên Nam nên quan hệ rất căng thẳng. Mãi đến sau này, sau khi sắp sinh ly tử biệt, Tô Tiểu San mới ý thức được tình thương của cha rất đáng quý, coi như lần này Tô Thiên Nam trong cái họa lại có được cái may.
Lúc này Tô Thắng Kỷ cười mỉm nhìn Tô Thiên Nam, chợt ánh mắt chuyển qua Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, cậu thấy sao?
Ánh mắt Tiêu Dương rời khỏi bàn cờ, cười khẽ:
- Bác, mưu lược rất tốt ạ. Ván này, Tô bá phụ nguy rồi.