Tiêu Dương định lập tức đóng cửa lại, nhưng đã muộn. Tô Tiểu San một tay chặn lại. Cho dù trong lòng có xáo trộn đến mấy cũng không thể dùng tay bẻ hoa được.
Giọng run rẩy, yếu ớt vang lên.
- Tô cô nương, có chuyện gì à?
Ánh mắt Tô Tiểu San lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiêu Dương, bước đến một bước.
Tiêu Dương lui lại vài bước.
- Anh không phải rất muốn đóng cửa sao?
Tô Tiểu San khẽ nheo mắt.
Tiêu Dương rùng mình, cười mỉm:
- Tô cô nương, hoan nghênh đến hàn xá chơi.
- Hừ!
Tầm mắt Tô Tiểu San thu lại, khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt cũng đồng thời ánh lên vẻ bất cam, tức giận nói:
- Cha tôi muốn gặp anh.
- Tô bá phụ muốn gặp tôi?
Tiêu Dương sợ run lên, lập tức vui mừng, liên tục gật đầu:
- Được, được!
Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh trở lại. Chẳng trách nữ ma đầu này vừa mới nhìn thấy hắn liền biến thành một trận cuồng phong, hóa ra là do lệnh cha.
- Sáu giờ chiều, chờ tôi ở cổng trường.
Tô Tiểu San ném lại một câu, sau đó quay người bước đi rất nhanh, khuôn mặt đỏ hồng. Không biết tại sao, trước mặt tiểu tử thúi này, cô có cảm giác toàn thân trần trụi, bị hắn nhìn thấu tâm can.
- Hừ! Lão nương tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy đâu.
Tô Tiểu San lầm bầm vài câu, bóng hình cũng biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Dương.
Tiêu Dương không nghĩ nhiều, thấy thời gian không còn nhiều lắm, lập tức đi nhanh về bãi đỗ xe, lái xe đến thẳng Vũ Phong quán.
Đến gần ba giờ, Tiêu Dương xuất hiện ở trước cửa Vũ Phong quán.
- Tiêu tiên sinh, mời đi bên này.
Lý Kiến Minh đứng ở cửa ra vào chờ Tiêu Dương, lúc này lập tức bước tới đón.
Tiêu Dương gật đầu, đi theo Lý Kiến Minh đến một ghế lô ở khu vực yên tĩnh.
- Giám đốc Tạ đang chờ ở bên trong.
Lý Kiến Minh hơi khom người:
- Tôi không tiện đi vào.
- Cảm ơn ông.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, cửa của ghế lô khép hờ, Tiêu Dương đẩy cửa bước vào.
- Giám đốc Tạ.
Tạ Chấn Vinh đứng dậy, khuôn mặt mỉm cười:
- Tiêu huynh đệ, vào đi.
Sau khi Tiêu Dương ngồi xuống, hai người nói chuyện phiếm một hồi mới vào chủ đề chính.
- Tiêu huynh đệ, hôm nay tôi mời cậu tới là muốn nhờ cậu làm một chuyện.
Tạ Chấn Vinh nói trước.
- Xin giám đốc Tạ cứ nói.
Tạ Chấn Vinh trầm ngâm, nói tiếp:
- Ngày mười tháng sau, ở Vũ Phong quán sẽ có một cuộc thi tuyển tinh anh vô cùng quan trọng trong hệ thống của Cục cảnh sát.
- Vâng?
Tiêu Dương dường như có chút hứng thú.
- Cuộc thi tuyển tinh anh này vô cùng kịch liệt, tập trung tất cả những cảnh sát ưu tú của cả nước, đã từng tổ chức một lần ở Vũ Phong quán.
Sắc mặt Tạ Chấn Vinh giật giật:
- Nếu nghĩ lại quang cảnh của lần đó, thật có thể dùng từ vấy máu để hình dung. Để tranh đoạt một tấm vé thăng cấp, tất cả mọi người đều vô cùng hung ác. Cho nên về phương diện Vũ Phong quán, chúng tôi nhất định phải chuẩn bị tốt lực lượng cứu thương tại hiện trường.
Tiêu Dương đã hiểu ý của Tạ Chấn Vinh:
- Lúc đó ông muốn tôi đến giúp đỡ?
- Nếu như Tiêu huynh đệ đồng ý, Vũ Phong quán chúng tôi sẽ thuê cậu làm bác sĩ đặc biệt cho cuộc thi đấu tinh anh lần này, phụ trách chữa bệnh cho người bị thương lúc thi đấu.
Tạ Chấn Vinh nghiêm túc đề nghị.
Tiêu Dương lắc đầu cười nói:
- Giám đốc Tạ, ông quá đề cao tôi rồi. Bác sĩ nổi tiếng Thượng Hải còn nhiều mà. Huống hồ, giám đốc Tạ đừng quên, lần trước ở Diệu Thủ Đường tôi đã nói là tôi cũng không có bằng cấp bác sĩ gì.
- À…
Tạ Chấn Vinh lập tức khoát tay, mỉm cười nói:
- Tiêu huynh đệ khiêm tốn quá rồi. Thuật châm cứu của cậu xuất thần nhập hóa, ngay cả Nghiêm lão tiên sinh cũng phải xấu hổ không bằng, Tạ mỗ cũng được cảm thụ ơn này. Về phần bằng cấp bác sĩ, muốn làm một tấm không khó, chuyện này cũng không thành vấn đề.
Tiêu Dương âm thầm cười khổ. Thời gian hắn xuyên việt đến hiện đại cũng xem như không ngắn, nhận thức của bản thân đối với thế giới này cũng càng ngày càng nhiều. Điểm cơ bản nhất, ở đây, mỗi người khi đến tuổi đều có một tấm gọi là chứng minh thư, đại diện cho thân phận của mình. Còn một kẻ ngoại lai như hắn, đến hộ tịch còn không có chứ nói gì chứng minh thư. Cho nên càng không có khả năng nói đến chuyện làm bằng cấp bác sĩ gì.
- Chuyện này…
Tiêu Dương có vẻ lưỡng lự.
- Giám đốc Tạ, cũng không phải là tôi không muốn giúp, chỉ là thi đấu chính quy như vậy, bằng bác sĩ không có không được. Còn chứng minh thư của tôi lại mất đi rồi, vẫn còn chưa kịp làm lại.
Tạ Chấn Vinh khoát tay cười nói:
- Chuyện này không có gì. Tiêu huynh đệ, tôi cho người đi giải quyết một tấm bằng bác sĩ cho cậu. Tôi đối với y thuật của cậu không có nửa điểm hoài nghi.
Tiêu Dương chần chừ, sau đó gật đầu. Kỳ thật điều hắn muốn nghe là Tạ Chấn Vinh nói sẽ xử lý chuyện thẻ chứng minh cho hắn. Đương nhiên, đây không phải là chuyện có thể tiện tay là làm được. Tạ Chấn Vinh dường như không quan tâm đến lai lịch của Tiêu Dương.
- Được rồi.
Tiêu Dương cũng muốn xem một chút cuộc thi đấu tuyển tinh anh của Cục cảnh sát sẽ là như thế nào. Từ sau khi đến thời hiện đại, bản thân ngoại trừ ở quán rượu Thiên Đường gặp vị Ngô Thiên Đức kia, trước giờ chưa từng thấy qua vị võ thuật gia thứ hai.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Tiêu Dương, Tạ Chấn Vinh cũng vui vẻ, cười nói:
- Vậy thì cảm ơn Tiêu huynh đệ rồi. Đúng rồi, lần này đội ngũ cứu thương cho cuộc thi sẽ giao hết cho Tiêu huynh đệ phụ trách. Cuộc thi đấu lớn như vậy chỉ dựa vào mình Tiêu huynh đệ tất nhiên là không thể yên tâm được, không biết Tiêu huynh đệ có đề cử vị bác sĩ nào không?
- Vậy để người của Diệu Thủ Đường phụ trách đi.
Tiêu Dương không nghĩ nhiều, nói ngay.
Hai người bàn bạc một chút công việc cụ thể, mãi đến khi mặt trời chuyển về hướng Tây, Tiêu Dương mới cáo biệt Tạ Chấn Vinh rời khỏi Vũ Phong quán.
- Thi đấu tuyển tinh anh?
Tiêu Dương từ Vũ Phong quán đi thẳng về Phục Đại, chờ đợi cuộc thi đấu.
Tô Tiểu San xụ mặt đứng bên cạnh chiếc Mercedes Benz màu đỏ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt có vẻ tức giận.