Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 118: Nghi ngờ. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Dương Nham Điền thở dài một hơi, như trút được gánh nặng.

- Khanh Thành, cô cũng đừng quên, ngày đó sắp tới rồi.

- Ngày gì?

Bạch Khanh Thành khẽ giật mình, một lúc sau, đột nhiên mắt sáng lên:

- Ngày 10 tháng 10, là ngày thi đấu tuyển tinh anh nội bộ?

- Đúng vậy.

Dương Nham Điền nói:

- Cuộc thi tuyển chọn người xuất sắc này đối với những hình cảnh trẻ tuổi mà nói là một cơ hội. Nếu như có thể lấy được tấm thẻ cuối cùng, có thể lập tức gia nhập vào đội hình cảnh với quyền hạn càng lớn và càng đặc biệt hơn. Đó mới là nơi để các cô thể hiện bản thân. Chỉ có điều, cuộc thi tuyển chọn tinh anh hàng năm danh tài chọn được cuối cùng quá ít. Đặc công và hình cảnh đến từ khắp nơi trên cả nước cạnh trạnh cùng nhau. Khanh Thành, cô nên chăm sóc cho sức khỏe của mình thật tốt. Thời gian này nên dưỡng thương cho tốt, đừng làm chuyện gì bậy bạ nữa. Đại đội hình cảnh Dương Phổ chúng ta chỉ có cô là hy vọng lớn nhất.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành hiện lên ánh hào quang nóng rực, gật đầu:

- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực.

Bước vào những bộ ngành cao cấp hơn, điều này đối với bất cứ cảnh sát viên nào mà nói, đều là sự hấp dẫn khó có thể chống cự.

Ngày mười, tháng mười!

- Đúng rồi, Khanh Thành.

Dương Nham Điền dừng lại, dò hỏi:

- Tối qua anh chàng trẻ tuổi kia…

- Hắn nói có thời gian sẽ qua lấy khẩu cung.

- Không sao, chỉ là quá trình đơn giản thôi mà.

Dương Nham Điền lơ đễnh, đứng lên:

- Khanh Thành, hãy nhớ, trong khoảng thời gian này đừng quá liều mạng. Cuộc thi tuyển tinh anh quan hệ đến vận mệnh tiền đồ của cô đấy.

Nói xong, Dương Nham Điền đẩy cửa bước ra ngoài.

Cửa lớn đóng lại.

Bạch Khanh Thành lại rơi vào trầm mặc, rồi bắt đầu xem xét đống tư liệu về người chết, phân tích thủ đoạn của hung thủ vụ án.

Thời gian chậm chạp trôi qua, chớp mắt đã đến hai giờ chiều.

Bạch Khanh Thành cảm giác môi hơi khô, liền cầm ly nước, mới phát hiện máy đun nước trong phòng đã không còn một giọt, liền cất bước đi ra ngoài.

Ai nấy đều bận rộn, có nhiệm vụ đều vội vàng xử lý. Đột nhiên, một âm thanh kích động chợt vang lên chói tai.

- Không phải tôi. Thật sự không phải tôi. Tôi thật sự không làm chuyện này.

Bạch Khanh Thành đưa mắt nhìn sang, thấy một người bộ dạng như chuột nhắt bị cảnh sắt bắt đi vào, miệng không ngừng la hét.

Bạch Khanh Thành tặc lưỡi không để tâm. Tình huống như vậy cô đã thấy nhiều rồi, tên trộm nào lúc bị bắt mà không kêu bị oan?

Rót xong ly nước rồi quay trở về.

- Anh tốt nhất là nên khai báo trung thực vào.

Một tiếng hừ lạnh.

- Tôi khai cái gì đây? Đây vốn không phải là do tôi ăn trộm. Nếu là đồ do mình ăn trộm mà mang trên người, tôi đúng là không cẩn thận rồi.

Nghe vậy, Bạch Khanh Thành dừng bước.

- Đúng là không cẩn thận rồi.

Những lời này xẹt qua trong đầu.

Bạch Khanh Thành quay người, đi thẳng về hướng tên nhìn như chuột nhắt kia:

- Hắn phạm tội gì?

- Thằng nhóc này vào nhà người ta ăn trộm đồ, chúng tôi lục soát được món đồ bị mất trên người hắn. Hắn có chết cũng không chịu nhận, còn nói là bị người khác cố ý hãm hại.

- Cảnh quan, cô hãy phân xử đi. Cô nói nếu như tôi đi ăn trộm, tôi lại không cẩn thận như vậy hay sao?

Gã gấp giọng nói.

- Vậy thì anh sẽ làm sao?

Bạch Khanh Thành bình tĩnh hỏi.

- Đương nhiên là nghĩ cách đem tất cả các món đồ này đi bán sạch. Để lại trên người, chẳng phải nói cho cảnh sát biết tôi đi ăn trộm, để các người đến bắt tôi sao?

Người con trai lớn giọng nói.

- Miệng mồm cũng rất lanh lợi đấy.

Bạch Khanh Thành uống một ngụm nước, quay sang viên cảnh sát kia nói:

- Tra hỏi kỹ một chút, người này chắc chắn có vấn đề.

- Cô…

Người con trai quýnh lên.

- Đừng nói dối nữa, chút xíu thủ đoạn này của anh không qua mặt được Bạch đội trưởng đâu.

Bạch Khanh Thành đi thẳng về phòng, đóng cửa lại.

- Quá không cẩn thận?

Bạch Khanh Thành lại rơi vào suy nghĩ.

Cô nhớ đến lúc trước Tiêu Dương có nói với mình một câu.

- Về chuyện tối hôm qua, đại tỷ à, chị cũng quá bất cẩn rồi.

- Chuyện tối hôm qua?

Ánh mắt Bạch Khanh Thành sáng lên khác thường.

Từ lúc nhận được tin tức đến lúc bố trí hành động, người nằm vùng bị giết, rồi đồng đội của mình bị nhốt.

Hết thảy, bản thân cô giống như bị người khác dắt mũi đi vậy.

Chẳng lẽ chính là vì bản thân không cẩn thận ư?

Đối phương làm sao biết được thân phận của người nằm vùng? Còn hành động của cô nữa?

Ánh mắt Bạch Khanh Thành nheo lại nhìn thẳng phía trước.

- Quả thực… đúng là mình không cẩn thận rồi.

Bạch Khanh Thành thở sâu một hơi, thì thầm:

- Là mình không cẩn thận, quá tin tưởng người ở bên cạnh rồi.

Trong cục cảnh sát, có nội gián.

Lúc này, Bạch Khanh Thành vô cùng chắc chắn.

Đồng thời cô cũng biết, trước đây Tiêu Dương nói câu đó có lẽ là nhắc nhở cô. Chỉ là, đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, cho nên không tiện nói thẳng ra mà thôi.

- Người biết rõ hành động cụ thể vào tối hôm qua vốn không nhiều.

Bạch Khanh Thành nhíu màu:

- Nhưng mà là ai mới được?





Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, nhiệt độ buổi chiều vô cùng ấm áp.

Ngủ một giấc, Tiêu Dương lúc này mới phát hiện đã hai giờ rưỡi.

- Chết, muộn rồi.

Tiêu Dương nhanh chóng rời khỏi giường, rửa mặt đơn giản rồi thay một bộ quần áo.

Vội vã mở cửa phòng bảo vệ.

Vừa mới chuẩn bị bước ra thì bước chân liền khựng lại.

Một bóng hình hiện ra trước mặt hắn.

Váy dài đen hấp dẫn, da thịt trắng nõn giống như bò sữa, khuôn mặt lạnh băng đang mỉm cười nhìn hắn.

Trong khoảng khắc này, Tiêu Dương dường như cảm giác nhiệt độ xung quanh lúc này đã hạ thấp xuống tận âm vài độ.

Môi hơi run rẩy.

- Tô...Tô cô nương…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️