Tiêu Dương liếc nhìn Bạch Khanh Thành. Tiêu đại gia ta cũng từng ngốc hay sao?
- Vừa rồi tôi chú ý sắc mặt của hai người, cũng không có điểm nào khác thường so với người khác.
Bạch Khanh Thành nhanh chóng nói.
Tiêu Dương bĩu môi:
- Nếu như là tôi, sau khi giết ba người rồi cũng sẽ không có vẻ mặt khác lạ gì lớn đâu.
Bạch Khanh Thành trừng mắt nhìn Tiêu Dương, sau đó nhìn ra bên ngoài. Khi chắc chắn tất cả bảo vệ đã đi xa, lúc này mới cất bước ra ngoài.
- Muốn biết kết quả, đi đến khu gần hàng rào của nơi xảy ra vụ án gần nhất nhìn là biết thôi.
Tiêu Dương cũng đi theo ra ngoài.
Bấy giờ đã gần trưa.
Hai người đi về hướng hàng rào, dọc theo mép bờ tường.
- Trận mưa sáng hôm nay có lẽ đã xóa đi phần lớn dấu vết. Nhưng, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.
Bạch Khanh Thành dừng lại.
- Đại tỷ, chị phát hiện được gì không?
- Anh nhìn xem.
Bạch Khanh Thành chỉ vào một bên bờ tường.
Một bãi bùn đất cuộn xuống.
Tiêu Dương nhìn lướt qua vách tường ở đây, so sánh với hai bên, ánh mắt sáng lên:
- Có người trèo qua tường.
- Chỗ này cũng là bờ tường gần với nơi phát hiện vụ án gần nhất.
Bạch Khanh Thành nhìn về hướng cổng trường học, âm thầm đánh giá, chợt lên tiếng:
- Từ phòng bảo vệ cổng chính qua đây, rồi leo qua phía đối diện, đến hiện trường gây án chưa tới ba phút.
- Vậy là đủ rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, nhẹ giọng nói:
- Tuy tối qua Trần Bình và Trần Khải ở cùng với tôi. Nhưng trong lúc đó, kể cả tôi đều rời khỏi phòng bảo vệ để đi vệ sinh. Một trong hai người đó, hoàn toàn có thể thừa cơ không có ai ngăn cản mà hoàn thành hung án.
- Tôi đã kiểm tra tư liệu của mấy người tình nghi này một lần, hai người đều không có tiền án gì. Nếu quả thật hai người họ đã gây ra án mạng, thì động cơ ở đâu?
Bạch Khanh Thành nhíu mày:
- Tôi nghĩ mãi vẫn chưa hiểu, chính là động cơ gây án của họ.
- Có người ham muốn tiền tài, có người ham muốn sắc, có người chỉ là ý nhất thời.
Tiêu Dương liếc nhìn xung quanh:
- Đại tỷ, hiện giờ hai người này dường như có thể xác định là hung thủ của vụ án, chị định khi nào thì bắt họ?
Bạch Khanh Thành trầm ngâm một lát, nói:
- Bây giờ phần lớn manh mối đều dừng lại ở giai đoạn mà chúng ta vừa phân tích. Muốn bắt hai người họ, còn thiếu một chút cơ hội.
- Cơ hội gì?
Bạch Khanh Thành suy nghĩ, đôi mắt xẹt qua một tia sáng:
- Dụ rắn ra khỏi hang.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:
- Chúc chị thành công.
- Đến lúc đó có thể còn phải nhờ anh phối hợp.
- Cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.
- Đúng rồi.
Bạch Khanh Thành nói:
- Tiêu Dương, chuyện tối hôm qua, trong cục yêu cầu anh qua đó một chuyến lấy khẩu cung, dù sao…
Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương. Nếu không phải là Dương Nham Điền đích thân nói, cô còn không thể tin, tiểu tử này dám trực tiếp dùng súng chỉ vào đầu Dương Nham Điền bức ông đi vào khuôn khổ.
- Tôi sẽ sắp xếp thời gian qua đó.
Tiêu Dương không để ý, lập tức gật đầu.
- Về chuyện tối qua, đại tỷ à, chị đã không cẩn thận rồi đấy.
……
……
Bạch Khanh Thành vội vàng quay về lên kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang, Tiêu Dương thì về phòng ngủ một hồi. Sau khi ăn cơm cùng Quân Thiết Anh xong, liền đẩy cô ra ngoài trường học.
Vẫn là khách sạn đó.
Ánh mắt của nhân viên phục vụ có hơi kỳ quái nhìn Tiêu Dương bế Quân Thiết Anh lên lầu.
Nửa tiếng sau, Tiêu Dương lại bế Quân Thiết Anh đi xuống.
Sắc mặt hai người đều có chút hồng.
Người phục vụ nhìn thời gian, lại nhìn bóng lưng Tiêu Dương rời đi, lần nữa than:
- Càng ngày càng kém.
Tiêu Dương không biết mình bị khinh bỉ một trận, sau khi đưa Quân Thiết Anh về phòng ngủ, trong đầu vẫn giữ nguyên hình ảnh của màn châm cứu vừa rồi, mũi không kiềm được nóng lên.
Quay về phòng bảo vệ ôm đầu đi ngủ.
Đại đội hình cảnh khu Dương Phổ.
- Bạch đội trưởng.
- Bạch đội trưởng.
- Đem toàn bộ tư liệu có được của vụ án năm ngày ba mạng đến phòng của tôi.
Bạch Khanh Thành quyết đoán dặn dò, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc của mình, lấy ra tờ giấy, trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, có mấy tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Bạch Khanh Thành ngẩng đầu lên.
Một hình cảnh trung niên cầm trong tay đống tư liệu đẩy cửa vào.
- Khanh Thành, đây là tư liệu mà cô cần.
Vị hình cảnh trung niên nọ đi tới, đặt tư liệu xuống trước mặt Bạch Khanh Thành.
- Dương đội?
Bạch Khanh Thành lập tức đứng lên:
- Sao lại làm phiền anh đưa tư liệu vào đây? Đám ranh kia đâu?
Người trước mặt là chỉ huy hiện trường tối hôm qua, Phó đội trưởng đội hình cảnh, Dương Nham Điền.
- Tôi đúng lúc có việc tìm cô.
Dương Nham Điền mỉm cười, dò hỏi:
- Sao rồi? Vụ năm ngày ba mạng có đột phá?
- Đúng vậy.
Bạch Khanh Thành gật đầu:
- Nếu không có gì ngoài ý muốn, hung thủ sẽ nhanh chóng bị bắt về quy án thôi.
- Vậy thì tốt.
Dương Nham Điền mỉm cười, gật đầu:
- Khanh Thành, tối hôm qua cô vừa bị thương ở bả vai, lẽ ra nên nghỉ ngơi một chút.
- Tôi không sao.
Bạch Khanh Thành nói:
- Bác sĩ nói cũng không chạm đến gân cốt, chỉ cần mấy ngày này điều dưỡng tốt là không sao.
- Vậy thì tốt.